Nhà của Chị Thất cũng giống như cảm giác mà chị ta mang lại cho mọi người, đơn giản sạch sẽ. Mở cửa, bật đèn, lọt ngay vào trong tầm mắt là thế giới đơn giản chỉ có màu đen và màu trắng. Sàn nhà màu trắng, sofa màu đen, bàn trà màu trắng, cốc trà màu đen, rèm cửa sổ màu trắng, tủ bát màu đen, hai màu tương phản đen và trắng xen kẽ nhau khiến người ta bất giác cảm thấy khó chịu trong lồng ngực.
Đưa gót chân về phía sau đóng cửa lại, Tiểu Tịnh Trần ôm Chị Thất đi thẳng tới sofa, trên mặt đất không hề nhiễm một chút bụi bẩn kia lưu lại từng dấu giày ướt sũng.
Cẩn thận đặt Chị Thất lên sofa, Tiểu Tịnh Trần đứng tại chỗ không biết làm thế nào. Chị Thất mệt mỏi nâng mí mắt, sắc mặt trắng bệch cười nói: "Em đi tắm trước đi, thay quần áo khô, sau đó ra đây giúp chị xử lý vết thương."
Bàn tay nhỏ bất an nắm lấy góc áo ướt sũng, Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: "Xử lý vết thương cho chị trước đi, em sợ chị sẽ chết mất."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com