"Những việc tôi biết nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó, sư huynh. Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh một tiếng sư huynh. Tịnh Trần là con gái tôi, trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giao con bé cho bất cứ ai, kể cả cha mẹ ruột của con bé. Tôi không muốn và cũng không thể để con bé nhận cha mẹ ruột của mình. Vì thế anh không cần phải bí quá mà làm liều như vậy, chẳng những khiến bản thân chịu thiệt, mà bí mật không dễ dàng gì mới chôn lấp được sẽ một lần nữa bị đào lên lại."
Duyên Sân ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười lại ẩn chứa sự sầu khổ đang kìm nén, khiến người ta xót xa trong lòng mà không biết phải làm sao.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com