A K ngạc nhiên hô lớn, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đồ dồn về người đang nằm bò dưới đất.
Phong Lăng chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dính máu của cô nhìn thẳng về phía họ. Hai năm không gặp, bất chợt gặp lại, cô không rõ giây phút này rốt cuộc mình có cảm xúc như thế nào. Cô chỉ nhớ đến cảnh tượng mình bỏ đi trước đây, bàn tay của cô lại càng bấu sâu vào mặt đất.
Thấy cô hình như đã bị thương nặng, A K vội đưa khẩu súng ngắm trong tay cho người anh em ở đằng sau, chạy thật nhanh đến, sau đó cúi người xuống mau chóng đỡ Phong Lăng dậy. Trông thấy máu ở khóe miệng và dáng vẻ loạng choạng như thể đứng không vững của cô, anh ta nhíu mày nói: "Cô thế này…"
Phong Lăng thở hổn hển một hơi, khàn giọng nói: "Vừa rồi bom ở phía trên rơi xuống cạnh chân tôi."
Trong phút chốc, A K không dám tin càng đỡ cô cẩn thận hơn, giọng nói của anh ta cũng trở nên nghiêm túc: "Vậy thì mau đến bệnh viện thôi! Nhanh lên!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com