Thân người cô rõ ràng bé nhỏ đến nỗi khiến người ta thương xót, vậy mà lại đem đến cho hắn một cảm giác an toàn chưa từng có.
"Đừng nhìn xuống dưới, đồ đần." Thời Sênh đưa tay nâng mặt hắn lên, bảo hắn nhìn lên trên, "Nếu rơi xuống thì chúng ta phải chết cùng nhau rồi, sao vậy, muốn chết vì yêu với tôi?"
Nhóm vệ sĩ: "…"
Lợi hại đó cô Nhan, không ngờ lại còn dám mắng Tịch tổng là đồ đần.
Còn chết vì yêu nữa, không phải dùng theo cách của cô đâu nhé cô Nhan!
Vậy mà Tịch tổng không có phản ứng gì, cứ như không nghe thấy Thời Sênh mắng hắn vậy, từng bước từng bước men theo bước chân của Thời Sênh tiến lên trên.
"Cẩn thận." Lối đi này rất thấp, người Tịch Phi lại cao, nhất định phải cúi thấp người, Thời Sênh giúp hắn che đầu, "Sắp đến rồi, cố gắng chút nữa."
Nhóm vệ sĩ đằng sau rối bời.
Này này cô Nhan, cảnh tượng này không đúng lắm! Nhớ rằng cô là con gái, mời cô yếu đuối một chút có được không?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com