Buổi đấu giá hôm nay, những lão đại trong giới thương nghiệp đều hướng tới 'Trái tim Thiên Sứ'.
"Ông nói xem, đồ chơi này mang đến sự nguyền rủa cho người khác, mà những kẻ thiếu não này còn dùng tiền mua, có phải là bị đần độn hay không hả?" Thời Sênh tán gẫu với Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương cũng không phải là muốn tán gẫu, ông đang làm việc a.
Ông là một người chuyên nghiệp, trong thời gian làm việc, làm sao có thể tùy tiện tán gẫu như thế được.
Chỉ có thể phỉ nhổ ở trong lòng, cô cũng đã nói bọn họ thiếu não rồi, còn hỏi ông có phải đần độn hay không làm gì, phát bệnh không thuốc sao?
Thời Sênh ung dung lên tiếng, "Ông đừng nhìn nữa, dựa theo định luật, cho dù thật sự người có đến thì các người nhất định cũng không ngăn được a."
"Cái định luật gì vậy?" Cục trưởng Trương hỏi một câu. Tại sao bọn họ lại không ngăn được hả? Bọn họ là cảnh sát có được hay không, cái người bị bệnh thần kinh này lại xem thường bọn họ nữa rồi.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com