Nữ hoàng nhìn có vẻ khá lớn tuổi, tóc mai cũng đã có vài sợi bạc, khuôn mặt nghiêm túc, không giận tự uy, nếu muốn để cho Thời Sênh phải hình dung, thì chính là loại hình tượng cô giáo cứng ngắc kia.
Vào triều là một chuyện rất khô khan buồn chán, toàn bộ quá trình Thời Sênh đều giống như đi vào cõi thần tiên. Mãi đến khi bị nữ hoàng chỉ đích danh, cô mới khó khăn kéo suy nghĩ đang loạn như ngựa hoang vừa được tháo cương quay về.
"Mấy ngày gần đây thân thể của vi thần không được khỏe, không thể làm lụng vất vả." Thời Sênh trả lời có khuôn có dạng, nhưng khẩu khí rõ ràng là qua loa chiếu lệ.
Nữ hoàng: "..." Vừa nãy vị thừa tướng này của bà đã hơi mất hồn, bây giờ lại còn mượn cớ có lệ này để trả lời bà.
Thừa tướng muốn làm gì?
Bắt đầu tạo phản sao?
Mặc dù biết đối phương chỉ đang trả lời cho có, nhưng nữ hoàng vẫn phải đáp lại theo lời của cô, "Ái khanh làm lụng vất vả vì nước, cũng không nên để thân thể bị mệt mỏi, phải tĩnh dưỡng cho tốt."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com