Thời Sênh mở cửa không mất bao lâu thời gian, trong lúc ba người Thanh Ngọc còn đang nhìn lão đại nhà mình bằng ánh mắt sùng bái thì bức tường đã tách ra lại lập tức khép lại, tốc độ còn nhanh gấp đôi so với khi mở.
"Đi vào, nhanh." Thời Sênh đẩy Thanh Ngọc và Lâm Phong vào trước rồi mới bước qua, còn thuận tay kéo theo Tiểu Bàn.
Đám người Tống Thập thấy vậy cũng lao qua nhưng đã chậm một bước, tường đã khép lại.
Những người đằng sau thì càng không cần nói.
"Cố Nam ích kỷ quá, lại chỉ mang theo người của mình rời đi. Hừ, tưởng ra ngoài có thể sống sót được sao? Sớm hay muộn cũng biến thành xác sống."
"Cô ấy thật sự có biện pháp đi ra ngoài?"
"Hừ, không biết chỗ đó sẽ thông với nơi nào, cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng cũng có xác sống đấy."
Đối với hành vi một mình bỏ chạy của Thời Sênh, đám người này tất nhiên sẽ rất tức giận, chửi bới xong liền bắt đầu nguyền rủa.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com