"Hoàng...", Cảnh Y Nhân mắc nghẹn ba chữ hoàng cữu cữu ở trong cổ họng, lần nào cô cũng bất tri bất giác nhắc tới hoàng cữu cữu.
Nhưng không nhắc đến một chút thì trong lòng cô lại đau thêm một lần.
Cô bỏ qua sự khó chịu trong lòng, nói tiếp: "Chỗ bọn em thường nói thiên lôi ở trên trời, làm nó giận thì nó sẽ ăn thịt người."
"Cô bé ngốc!" Lục Minh gấp quyển tạp chí lại, véo má cô: "Thế giới này không có thiên lôi, sét đánh là hiện tượng tự nhiên, sẽ không ăn thịt người ta đâu. Nhưng máy bay mà gặp sấm sét thì quả thật là không an toàn."
Lục Minh đưa tạp chí cho tiếp viên hàng không đang bước qua lối đi nhỏ, lạnh nhạt mở miệng: "Phiền cô mang cho tôi một quyển tạp chí phát hành hôm nay."
Cô tiếp viên liền đưa quyển tạp chí cho anh, cung kính gật đầu rồi hỏi Cảnh Y Nhân.
"Xin hỏi quý cô có muốn uống gì không?"
Cảnh Y Nhân vô thức lắc đầu, ngược lại mở miệng nói: "Tôi thấy ngột ngạt quá. Cô có thể mở cửa sổ ra không?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com