Nói rồi Cảnh Y Nhân theo bản năng đứng lên.
"…" Lục Minh lê chân bước vào phòng, dừng lại trước mặt cô.
Anh bất ngờ mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực, gắt gao thít chặt cánh tay, bàn tay to lớn ở sau lưng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
"Sau này ít tiếp xúc với cậu ta thôi."
"…" Cảnh Y Nhân không hiểu lắm, từ hõm cổ anh ngẩng đầu lên: "Nhưng anh ta là giáo sư…" Ngày nào cũng phải gặp.
Cánh tay Lục Minh lần thứ hai siết vào, hận không thể hòa tan cô vào trong máu xương mình.
Anh chửi thầm một tiếng: "Giáo sư ch* má! Cầm thú!"
"…" Cảnh Y Nhân nhận ra Lục Minh có hơi kỳ lạ.
Anh trông không giống đang tức giận, nhưng chắc chắn là chẳng vui vẻ gì.
"Cậu ơi…" Lời Cảnh Y Nhân còn chưa nói ra, Lục Minh đã đột nhiên che lấp đôi môi cô.
"Ưm!" Bị hôn bất ngờ nên Cảnh Y Nhân trở tay không kịp.
Nụ hôn của anh tràn ngập sự cướp đoạt, ngông cuồng, nhưng không mất đi sự dịu dàng, khao khát muốn nuốt cô vào bụng ngay lúc này.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com