Lúc này người đàn ông vạm vỡ bị một chưởng của Mộc Hàn Yên đánh bay cũng đứng dậy, vẫn còn nhìn nàng với vẻ mặt đầy giận dữ.
Mộc Hàn Yên nhìn kĩ người đàn ông vạm vỡ này, trông tuổi cũng trung niên, vẻ ngoài cao lớn lực lưỡng, làn da đen như than củi, nếu ở đại lục Thánh Đình thì không phải đồ tể cũng là thợ rèn.
"Hắc đồ tử, còn không mau tới bái kiến Tế Tư đại nhân, nhận lỗi với người đi!" Những người khác ra hiệu cho người đàn ông vạm vỡ kia.
Mộc Hàn Yên đoán không sai chút nào, tên này đúng là đồ tể, hóa ra dù ở đại lục Thánh Đình hay đại lục Thần Chi, đồ tể nào cũng có vẻ ngoài giống nhau.
"Dựa vào đâu ta phải nhận lỗi, cho dù là Tế Tư đại nhân cũng không thể không phân tốt xấu không nói đạo lý. Hắn ngủ với khuê nữ nhà ta, ăn uống miễn phí ở nhà ta như vậy, thế mà lại muốn túm quần chạy, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy." Người đàn ông da đen vạm vỡ được gọi là Hắc đồ tử nói oang oang.
"Cái gì!" Mộc Hàn Yên giật nẩy cả mình.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com