Đến khi vào phòng khách rồi, dì Lưu vẫn chưa thỏa mãn, còn lải nhải mãi: "Biệt thự này xa hoa thật đấy, lại chỉ có hai vợ chồng son, thêm một đứa bé nhỏ như vậy, lãng phí quá. Mẹ, mẹ xem con nói đúng không?"
Dì Lưu hỏi bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp nói: "Đúng vậy, nhà cửa rộng thì cũng phải có hơi người, nhưng mà, hai cháu…" Bà định nói dù một nhà có ba người nhưng có không ít bảo mẫu và người làm, không cần lo về vấn đề có hơi người.
Nhưng dì Lưu lại ngắt lời bà cụ Diệp: "Đúng phải không ạ, Tiểu Lăng, dì nói con này, nhà lớn như vậy sao phải để nó vắng tanh? Dù sao cũng không có ai ở, hay là để dì và cha con đến đây, cũng tiện giúp con chăm sóc thằng bé."
Hạ Lăng giật mình, không ngờ bọn họ dám nghĩ đến việc này.
Nếu không nể mặt bà cụ Diệp cũng đang ở đây thì chắc Hạ Lăng đã ra lệnh đuổi thẳng cổ rồi.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt: "Tôi và Bùi Tử Hành thích yên tĩnh, như bây giờ là tốt rồi."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com