webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urban
Zu wenig Bewertungen
1438 Chs

Chương 26: Buổi lễ âm nhạc long trọng

Redakteur: Nguyetmai

Mãi đến ngày đó, cô mới phát hiện, đứa em gái mà cô vẫn luôn yêu thương từ tận trong tim lại muốn cô chết đi.

Hạ Vũ dùng mọi cách để sỉ nhục, đả kích cô, chỉ mong cô không chịu được sự khuất nhục này mà tự sát. Hạ Lăng nghĩ, nếu như sau đó không xảy ra chuyện ở buổi biểu diễn thì có lẽđứa em gái tốt này của cô cũng sẽ không nhịn được mà tự ra tay tiễn cô về trời.

Không…

Cũng không có cách nào để xác định việc cô bị mưu sát trên buổi biểu diễn là nhà họ Vương làm, hay làđứa em gái này làm.

Cô không dám nghĩ thêm, thà rằng là nhà họ Vương làm.

Tiếng 'tách tách' vang lên.

Hạ Lăng bừng tỉnh từ hồi ức, xoay người lại thì thấy Vệ Thiều Âm cầm máy ảnh hướng về phía côấn vài cái.

Cô hơi cau mày, thắc mắc nhìn anh ta.

"Cô rất bình tĩnh lúc đối diện với ống kính, quả thực không giống thực tập sinh chút nào." Vệ Thiều Âm ra hiệu: "Hơi xoay người qua một chút, hướng 9 giờ, đầu nghiêng về bên trái 30 độ… Ok."

Lại là hai nháy.

"Phí chụp ảnh tôi rất đắt." Hạ Lăng vừa nói vừa phối hợp tạo vài dáng.

"Tôi nói rồi, thực tập sinh làm việc cho công ty không được tiền." Vệ Thiều Âm nhanh chóng trả lời, tay vẫn bận rộn không ngừng.

"Anh cần những bức ảnh này làm gì?" Cô tò mò.

"Chờ cô nổi tiếng thì bán lấy tiền." Anh ta cười híp mắt rồi cất máy ảnh, kết thúc công việc.

Hạ Lăng ngồi xuống chiếc ghế sofa da lớn, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh chắc chắn tôi có thể nổi tiếng như vậy sao?"

"Người mới mà Vệ Thiều Âm tôi chọn trúng bao giờ cũng sẽ nổi tiếng." Anh ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên bàn trà bằng ngọc: "Vừa rồi cô nghĩ gì thế? Biểu cảm đóđúng là…"

"Đúng là cái gì?"

Anh ta không trả lời, chỉ vứt chiếc máy ảnh bên cạnh cho cô.

Hạ Lăng mở ra, tìm bức ảnh anh ta mới chụp. Bức đầu tiên làảnh chụp nửa người, cô mặc chiếc áo len thụng màu sáng, một tay chạm hờ tấm kính cửa sổ sát đất, hơi nghiêng mặt đón nắng chiều. Thời gian trôi qua, ánh sáng dìu dịu như lông vũ quét trên mặt, người trong bức ảnh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có nét gìđó mỏng manh, cả sự dịu dàng và bi thương khôn cùng.

Phải nói, kỹ thuật chụp ảnh của Vệ Thiều Âm rất tốt.

Hạ Lăng không nói gì, tắt máy ảnh rồi trả lại cho anh ta.

Vệ Thiều Âm cũng không gặng hỏi, chỉ rót cho cô ly nước ấm. Nhiệt độ truyền tới từđầu ngón tay, khiến Hạ Lăng có cảm giác thực sự mình còn tồn tại. Sống… thật ra đơn giản lắm, điều mà cô mong muốn chỉ là chút ấm áp thôi.

Mấy ngày sau, buổi liên hoan âm nhạc cuối năm được cử hành đúng thời hạn.

Sân khấu được phát sóng trực tiếp dưới bầu trời đầy sao, phía trước quảng trường đài truyền hình kéo dây ngăn cách thật dài. Thảm đỏ rực rỡ trải dài thẳng đến thềm đá khắc hoa ở cửa chính.

Hạ Lăng tham dự cùng Vệ Thiều Âm với thân phận là trợ lý ngoài biên chế.

Anh ta lái chiếc Ferrari trị giá hàng chục triệu NDT, mặc áo vest Tuxedo màu xám khói phối với chiếc sơ mi tơ tằm màu rượu vang, cổ tay trái vẫn đeo chiếc Patek Philippe vạn năm không đổi. Anh ta vừa xuống xe đã gây nên hàng loạt tiếng hét, thậm chí thanh thế còn vượt qua rất nhiều ngôi sao.

Anh ta nhàn nhã dạo chơi thảm đỏ, côđi vòng qua từ phía ngoài dây ngăn cách, nghe thấy có người bên đường hỏi:

"Anh đẹp trai này là ai?"

Người bên cạnh trả lời: "Cô không nhận ra sao? Vệ Thiều Âm của Thiên Nghệ, vịđược xưng là song bích với Phượng Côn đó."

Ngay sau đó một loạt tiếng thét lại vang lên, xen lẫn như là: "Vệ Thiều Âm, em yêu anh", "bài 'Hát thêm một khúc ca cho em' cảm động đến phát khóc", "MV 'Cánh đồng tuyết hoang vắng' rất hay, "sáng tác bài hát mới cho Ninh Thần nhà em đi ạ"…

Những câu tung hô, hò hét liên tiếp vang lên.

Kỳ lạ nhất là có người cao giọng: "Ở bên Phượng Côn đi! Ở bên nhau đi!"

Đã vậy, câu này còn được rất nhiều người hưởng ứng.

Hạ Lăng thật sự muốn đỡ trán. Sức tưởng tượng của nhóm hủ nữ thật kinh người. Trên thực tế, hai người này được coi như là oan gia. Mấy năm qua, tổng số lần hai người gặp nhau ít đến mức có thểđếm được.

Cô quay đầu nhìn về phía Vệ Thiều Âm. Từ trước đến nay, tin tức trong giới giải trí rất loạn. Cô vốn cho rằng anh ta nổi tiếng đã lâu, gặp rất nhiều tình huống, nên khi thấy sóng lớn thì không còn kích động nữa. Ai ngờ, dù anh ta vẫn đi thảm đỏ với vẻ mặt tự nhiên, nhưng sâu trong mắt lại hiện sát khí mơ hồ. Rõ ràng gặp phải những việc như vậy cũng không vui vẻ gì, anh ta sắp nổi giận rồi.

Cô thở dài. Chòm sao Xử Nữ thật sự rất thích sạch sẽ, tính toán cực kỳ chi li ở cả hai phương diện vật chất và tinh thần.

Cô vội vàng đi theo bước chân của Vệ Thiều Âm về phía đại sảnh của Đài truyền hình. Trong đại sảnh không còn thấy nhóm fan điên cuồng nữa. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họđi thang máy lên tầng, hai bên hành lang là phòng nghỉ và phòng trang điểm với diện tích lớn nhỏ khác nhau. Vệ Thiều Âm là người có tên tuổi, địa vị cao. Đài truyền hình đã chuẩn bị phòng chuyên dụng cho anh ta từ trước.

Lúc bọn họđi qua một phòng trang điểm thì có tiếng ồn ào vọng ra từ bên trong. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thìđã thấy mấy vệ sĩđẩy một cô gái ra. Cô gái đó mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, mái tóc dài rối tung, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất, túi xách văng ra ngoài, phấn trong hộp rơi đầy đất, dính lên cảống quần của Vệ Thiều Âm.

Vệ Thiều Âm lập tức dừng bước, sắc mặt lạnh hơn ban nãy ba độ.

Hạ Lăng nhận ra cô gái trên mặt đất kia. Côấy tên là Hoa Tuyết, từng là một ca sĩ rất nổi tiếng, sau này hết thời còn mất hết toàn bộ gia sản vì chồng thua cược đua ngựa, đành phải cố gắng bám trụ trong giới giải trí.

Hoa Tuyết ngẩng đầu nhìn đám người kia, gương mặt trang điểm đậm không che hết được những dấu vết tang thương của năm tháng. Côấy cố nén tiếng khóc rồi nói: "Còn lâu mới đến lúc Hạ Vũ lên sân khấu. Nhưng tôi sắp phải lên sân khấu rồi, các người không thể chen ngang được. Nếu chuyên viên trang điểm không trang điểm cho tôi thì không kịp mất…"

Hạ Vũ…

Đây là phòng trang điểm của cô ta?

Cô ta cũng tới đây?

Hạ Lăng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy tên vệ sĩ cao to đứng chắn như bức tường người vững chắc trước cửa, không nhìn thấy được tình cảnh bên trong. Chỉ thấy người đàn ông mặc bộđồ vest vừa vặn đứng đầu nhóm vệ sĩ, là Sở Thâm đã lâu không gặp.

Cô từng cho rằng anh ta là người bạn tốt đáng tin cậy.

Về sau, lúc ở biệt thự của Bùi Tử Hành, cô dồn hết sức lực trốn ra đến trước cửa, lại gặp phải anh ta quần áo chỉnh tềđang từ tốn bước vào. Cô vô cùng vui sướng cầu cứu anh ta. Nhưng anh ta chỉ cúi đầu, liếc nhìn bộ quần áo không thể che kín được cơ thể và dây xích khóa vàng trên cổ chân của cô, rồi cởi áo khoác choàng lên người cô, sau đó vươn tay đỡ lấy cô, biểu cảm khuôn mặt không hề thay đổi, nhìn qua đỉnh đầu cô ra phía sau, chào một tiếng: "Ông chủ."

Cô giật mình, muốn đẩy anh ta ra.

Thế nhưng, hai cánh tay cứng như sắt đã giữ chặt cô lại, khiến Hạ Lăng có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Anh ta giao cô lại cho Bùi Tử Hành.

Ngày đó, côđã tin vào câu Hạ Vũ từng nói: "Chị, chị cho rằng bọn họđối xử tốt với chị sao? Chẳng qua chỉ làđánh chó ngó mặt chủ thôi!"

Chuyện cũ hiện lên, Hạ Lăng chống tay vào bức tường bên cạnh, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Chỉ nghe tiếng Sở Thâm nói: "Hoa Tuyết, đừng tự khiến mình mất mặt nữa. Là Ken chủđộng sang hỗ trợ trang điểm bên chúng tôi. Công việc của cậu ta đãđược phân công rồi. Bây giờ cậu ta không có thời gian làm việc khác, cô hãy tìm chuyên viên trang điểm khác đi."

Xuyên qua khe hở của bức tường vệ sĩ, có thể loáng thoáng thấy được phần lớn chuyên viên trang điểm đang vây quanh một người bận rộn không ngừng, như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.