webnovel

Chương 7

Bữa tiệc chào đón giáo đoàn được tổ chức ở sảnh chính của cung điện. Tuy không có quy mô lớn nhưng vẫn là một nghĩa cử thiện chí bày tỏ lòng tôn trọng đối với Isidore.Giáo đoàn Jethro và các quý tộc ủng hộ nhất hoàng tử đều có mặt ở bữa tiệc này, một số cũng là tín đồ tôn kính của giáo đoàn. Những con chiên ngu muội.Lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc của giới quý tộc, tôi không khỏi cảm thấy choáng ngợp và lạc lõng. Cả đời tôi đã mơ về một lần được đặt chân tới tầng lớp trên. Nhưng khi đã bước vào, dù chỉ là trải nghiệm nhất thời. Cảm thấy mọi thứ thật ngột ngạt, những bộ áo váy lộng lẫy, trang sức lấp lánh, tới cả đồ ăn, phong thái cũng thật tao nhã và khác biệt. Tuy vậy, họ cũng toát lên một vẻ kiêu ngạo khó chịu lạ thường. Những ánh mắt đánh giá không thể giấu cùng những lời thì thầm sắc bén được che đi phía sau các tấm quạt mỏng trên tay.Tôi không thuộc về nơi này, chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ.Cả đại sảnh bỗng im bặt khi tiếng thông báo dõng dạc vang lên, sự xuất hiện của nhân vật chính của bữa tiệc lần này. Hoàng tử Điện Hạ Dalziel ve Athelstan, người kế nhiệm hợp pháp của ngai vàngAnh ta bước vào đại sảnh với bộ phục trang màu trắng với những đường may tinh xảo đính kèm những hoa văn vàng ngọc tinh tế.Hiện tại toàn bộ quyền lực được trao cho Dalziel vì hoàng đế hiện giờ không còn đủ sức để lo liệu việc triều chính. Hoàng hậu hiện tại, mẹ ruột của anh, là thê thiếp của hoàng đế, những lời kết tội về bà xung quanh cái chết của nhất hoàng hậu đều được trắng án một cách bất thường.Có nhiều tin đồn xung quanh vị hoàng tử kế nhiệm, phần lớn chỉ là tin đồn thất thiệt để bôi đen tín nhiệm. Tin đồn rằng anh ta là một kẻ khát máu, dã tâm độc địa với vô số các chính sách thuế và chế độ nô lệ ngầm để chèn ép dân chúng, một kẻ với bề ngoài hoàng nhoáng hơn cả. Dalziel được mô tả là người cuồng chiến tranh và quyền lực.Có lẽ những tin đồn đó không hoàn toàn sai. Nếu vậy, mục đích mà chiến tranh vẫn tiếp diễn không đơn giản chỉ còn là hành trình tìm kiếm lại đôi mắt thất lạc mà là cuộc chiến tàn khốc tranh giành lãnh thổ.Rốt cuộc chính quyền của Eudora cũng mục rữa như Isidore vậy.Điện hạ là người có phong thái áp đảo, kẻ bề trên nhìn xuống đằng bên dưới. Trên ngai vàng được chạm khắc tinh xảo, với ánh mắt vàng hoàng kim đồng màu tóc. Chỉ cần đứng phía trước, cũng đủ để cảm thấy một cảm giác kiêng nể khiến cho kẻ dù cao quý tới mấy cũng phải cúi đầu thấp hèn.Ánh mắt của Dalziel ghim vào tôi như một lưỡi dao khi giáo đoàn diện kiến anh. Một cảm giác bồn chồn khó hiểu khiến tôi run sợ đột ngột. Cảm giác của một kẻ săn mồi vượt trổi hơn thẩy. Khóe môi anh ta nhấc lên thành một nụ cười méo mó.Ngay khi xong phần việc của mình tại đây. Tôi liền lẻn khỏi bữa tiệc, dạo bước qua hành lang vắng tìm nơi cần đến. Thư viện mật.Trong lúc đó, Dalziel vẫn đang thưởng thức bữa tiệc từ trên ngai vàng của mình, tuy có chút chán trường. Anh ta không phải loại người sẽ quan tâm tới những bữa tiệc vô nghĩa như thế này.Trong một giọng trầm thấp anh ra lệnh, quay sang cận thần trung kính của mình, Sybil."Điều tra con sói mới đi"Sybil khẽ gật đầu, nghe lời chủ nhân, không một lời thắc mắc. Hắn rời đi sau đó.***********************Đêm nay là một cơ hội tốt, bởi khi một bữa tiệc được tổ chức ở cung điện. Cánh cửa lớn được mở ra để chào đón quý tộc từ các gia tộc khác nhau. Tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc trà trộn. Hơn nữa, an ninh sẽ được tập trung ở đại sảnh nơi bữa tiệc diễn ra. Càng dễ dàng để có thể thăm dò lâu đài.Dạo bước qua hành lang vắng, thi thoảng tôi bắt gặp một số người hầu và lính gác qua lại. Nhưng họ đều không cố cản trở, bởi lẽ chiếc áo choàng trắng với trâm cài hình con sói đủ để họ biết tôi là người của giáo đoàn.Cung điện thật sự rất rộng lớn, về đêm còn tráng lệ hơn giữa những hàng lang tối với ánh lửa bập bùng nhẹ. Có những khu vực nhất định không thể mạo phạm như chính cung. Vị trí của thư viện mật, theo lời của Julius, nằm ở đâu đó bên cung phụ phía Tây.Hàng lang của cung điện có treo đủ các loại tranh mỹ miều, trong số chúng còn có tranh chân dung của các thế hệ hoàng tộc. Qua các bức chân dung có thể thấy Hoàng đế hiện tại, có màu tóc vàng giống hệt Dalziel và hoàng hậu hiện tại là một người vô cùng xinh đẹp với đôi mắt vàng ánh kim. Điện hạ đã hội tụ đầy đủ đặc điểm của cả hai người.Bên cạnh bức chân dung của Hoàng Đế, dù chỉ cảm nhận được qua bức tranh lớn, sự dịu dàng và tao nhã của Nhất Hoàng Hậu hiện lên rất rõ, với mái tóc đen rũ xuống và đôi mắt đỏ lấp lánh như viên ruby. Có nhiều tin đồn xung quanh cái chết của cố hoàng hậu.Cái chết đến với bà một cách đột ngột, như thể bà ấy đã tự sát. Nhưng chưa có chứng thực xác nhận giả thuyết đó, có điều mờ ám đã xảy ra. Sự lên ngôi bất ngờ của Hoàng Hậu hiện tại cũng đã làm dấy lên nhiều hơn nghi ngờ về việc cái chết của Cố Hoàng Hậu là không tự nhiên.Tuy nhiên, có một chỗ trống lớn trên tường bị bỏ trống, như thể đã từng có một bức tranh khác ở đó. Điều khiến tôi bồn chồn hơn cả, là ánh nhìn của các con rồng nơi đây, kể cả khi chúng chỉ là những bức tranh lớn trên tường tối. Ánh mắt của họ như sống động, ghim vào tâm hồn tôi một cảm giác đói khát. Từ khi đặt chân đến Eudora, tôi lúc nào cũng cảm thấy trên bờ vực nguy hiểm khi ở gần các con rồng. Như thể tôi là con mồi, còn họ là kẻ đi săn khát máu.Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.Mải miết một hồi trong bóng tối của hành lang vắng, cuối cùng cũng tới nơi. Cung phụ phía Tây là một nơi khá hoang tàn, gần như không có lính canh, tuy vẫn được giữ gìn sạch sẽ nhưng nơi này thật vắng vẻ. Như thể nó bị bỏ hoang vậy.Ở cuối hành lang đá, có một cánh cửa gỗ lớn với chạm khắc hình bông hoa. Cuối cùng cũng tìm được, thư viện mật. Khẽ đẩy cánh cửa gỗ, nó kêu cót két một tiếng cũ, tôi nhanh chóng bước vào bên trong.Không một ánh đèn hay đuốc lửa nhưng mái vòm được làm bằng kính trong suốt, những tia trăng dịu nhẹ chiếu xuống hé lộ một thư viện lớn cổ kính. Thời gian đã làm cho nơi này trở nên bụi bặm, với những giá sách gỗ giờ đã mòn và những cuốn sách cũ kỹ.Nơi này như một thiên đường vậy. Đối với một kẻ ham học, tôi chỉ muốn sống ở một nơi tràn ngập tri thức như thế này mãi thôi. Nghĩ về những kiến thức mới lạ có thể tìm thấy đằng sau lớp bụi ấy, đủ để khiến tôi rùng mình vì hồi hộp rồi.Có một cuốn sách tôi cần tìm ở đây, theo lời dặn nó là một cuốn sách cổ có màu đồng được bọc bốn góc sách bằng khung vàng. Nó chứa kiến thức về cơ thể loài rồng. Tôi không rõ tại sao hoàng gia cần nó, nhưng Julius đã nhấn mạnh rằng cuốn sách rất quan trọng.Ước gì tôi có thêm thời gian để đắm chìm trong nơi tuyệt diệu này.Rón rén đi quanh thư viện một hồi. Có tới hàng trăm, không, hàng nghìn cuốn sách ở đây. Với đủ màu sắc và chất liệu khác nhau. Rốt cuộc cuốn nào mới là thứ chủ giáo muốn.Tôi khựng lại khi bỗng nghe thấy một tiếng gằn, tựa như đau đớn. Tôi ngó qua kẽ hở của những cuốn sách cũ. Một bóng người đàn ông ở phía bên kia tủ sách, trong chiếc áo trắng mỏng với những vệt máu loang lổ, chỗ anh ta ngồi được ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, nét mặt lờ mờ không thể thấy rõ. Nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang khổ sở vì thứ gì đó.Điều quan trọng giờ đây là mạng sống của tôi đang bị đe dọa. Tôi đã không tính tới việc sẽ có người ở trong chiếc thư viện cũ vào lúc muộn như thế này.Tôi phải rời khỏi đây, bằng mọi giá.Không chần chừ thêm, tôi quay đầu bước đi. Nhưng ngay lập tức, có ai đó kéo tôi lại đột ngột, nắm tay anh ta siết chặt cổ tay tôi một cách đau đớn.Bóng hình to lớn che khuất cơ thể nhỏ bé của tôi, mùi máu nồng nàn khó chịu. Đôi mắt anh cũng lạnh lẽo, hệt như những con rồng nơi đây vậy. Chỉ có điều khác lạ, màu mắt đỏ tươi như máu hiếm có thật đáng sợ."Người của giáo đoàn?...Nơi này vượt ngoài thẩm quyền ghé thăm. Cô đang làm gì ở đây?"Tôi nhìn lên anh ta. Ánh mắt chứa chan sự bối rối và hoảng sợ không thể tả. Nếu bị phát hiện ở đây, nếu anh ta báo cáo cho hoàng gia. Giáo đoàn sẽ bị vạ lây, tệ hơn, tôi sẽ bị xử trảm vì sự bất cẩn của mình."Tôi...tôi đi lạc. Đây là lần đầu tôi tới Eudora""Lần đầu? Từ khi nào giáo đoàn Fracista lại có thêm khuôn mặt mới vậy. Mấy người thích giở trò nhỉ""Thật sự là lần đầu...tôi không cố ý..."Anh ta buông cổ tay tôi ra, thận trọng lùi lại. Ánh mắt phán xét đầy nghi ngờ vẫn còn đó."May mắn cho cô, giáo đoàn được bảo trợ theo luật lệ. Không thì cô có mất tích ở xó nào trong cái hoàng cung này cũng sẽ chẳng ai đi tìm cô đâu. Ra khỏi đây đi"Nếu tôi quay về mà không thu thập được gì, không biết Julius sẽ làm gì với tôi nữa."Tôi sẽ đi ngay...nhưng...tay ngài đang chảy máu..."Anh hướng ánh nhìn xuống cánh tay trái đang rỉ máu của mình, máu chảy dọc cánh tay nhỏ xuống đất. Anh ta nắm chặt tay lại thành nắm đấm, khuôn mày cau có."Không phải việc của cô"Tôi chụm hai tay giơ lên trước ngực. Một cử chỉ thiện chí tôi được học từ Julius, dùng để bày tỏ sự quan tâm của các mục sư trước những cảnh tượng đau thương."Tôi sẽ rời đi ngay. Nhưng ngài nên dùng cỏ Titus để chữa trị trước khi bị vết thương nhiễm trùng-"Anh ta đột ngột đập tay mạnh vào tủ sách bên cạnh, chiếc tủ rung mạnh, một vài cuốn sách rơi xuống. Mặt anh ta cau lại, đôi mắt đỏ đáng sợ. Trong một giọng trầm thấp, gần như là gầm gừ khiến cơ thể tôi run lên vì sợ."Biến. Đi. Ngay"Tôi lập tức quay ra khỏi thư viện.Chết tiệt, người đó là ai chứ. Anh ta thật khó gần và đáng sợ. Hơn thảy, xung quanh anh ta toát ra một sự nguy hiểm lạ thường, hoàn toàn khác biệt với các con rồng khác.***********************Đêm hôm đó, tôi quay trở về thánh điện. Chủ giáo Julius đã kiên nhẫn chờ đợi ngoài vườn hoa. Ông khoanh tay, đứng trong bóng tối của khu vườn. Ngay khi bước vào, một cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi rùng mình."Sao rồi. Cô đã lấy được quyển sách chưa?"Tôi cúi thấp đầu, khẽ lắc."Dạ chưa-""Chết tiệt! Thứ vô dụng! Ta đã nói tối nay là một cơ hội tốt, nhất định không thể bỏ lỡ. Cô điếc thật hay giả vờ điếc vậy!?""Thưa ngài, khi tôi tới đó. Đã có người ở bên trong, anh ta có vẻ như là người canh gác thư viện...-"Chủ giáo cau mày, ông sát lại gần tôi. Một giọng trầm thấp, đầy đe dọa khiến tôi im bặt."Đủ rồi! Ta nói bằng mọi giá phải lấy được cuốn sách đó, kể cả là sử dụng bạo lực. Cô đúng là một con tốt vô năng không thể trông chờ gì. Cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, nếu không muốn bị bỏ lại nơi xứ đất xa lạ này thì liệu mà làm cho xong"Một tháng, chết tiệt. Sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này trong một tháng khi biết rằng giờ đây, các cơ hội để tiếp cận thư viện ngày càng ít dần."Càng sớm lấy được cuốn sách, ta càng không phải tới cái đất nước khốn khiếp này để đối phó với bọn người chết tiệt kia nữa! Cô rõ chưa vậy!?"Ngay lúc này đây. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là ngoan ngoãn gật đầu như một con chó nhỏ.Đêm nay đáng nhẽ là một cơ hội tốt, nhưng tất cả đã đổ bể bởi sự xuất hiện của chàng trai lạ đó. Bữa tiệc là sự xao nhãng lớn giúp cho an ninh quanh cung điện được nới lỏng. Nhưng thất bại rồi.Tôi cần một chiến thuật tốt hơn.