"Hoàng thúc! Đừng buông Hồng nhi ra!"
Hắn chỉ mặc mỗi quần, nửa thân trên nhẵn bóng, đột nhiên ôm chặt Tô Lung Nguyệt.
Trong lúc nhất thời, những từ ngữ kiều diễm bên trong thoại bản, toàn bộ đều ào vào suy nghĩ của Tô Lung Nguyệt —— trơn mượt mềm mại, mặt mày như có ẩn tình, ôn hương nhuyễn ngọc...
Tay hắn ôm sau lưng Tô Hồng, bỗng nhiên cứng đờ, cũng không biết nên tiếp tục vịn, hay là buông ra.
Hắn chưa kịp chọn lựa, thì Tô Hồng dường như thoát lực chủ động buông lỏng tay ra, bang một tiếng đập vào trên giường.
May là trên giường là lớp chăn đệm dày và thảm nhung, trong lòng Tô Lung Nguyệt không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Tô Hồng lại từ từ mở mắt, hai mắt đẫm lệ vươn tay nhìn hắn ——
"Hoàng thúc.... Người, người hãy ôm Hồng nhi đi... Những người vừa rồi thật đáng sợ..."
Câu nói này, lượng thông tin rất lớn.
Trong nháy mắt sắc mặt Tô Lung Nguyệt liền biến đổi.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com