webnovel

Lời mở đầu

Nguyên tác: A_stray_kat

Bìa gốc: Ame

Dịch: Fact Dylan

"Vậy điều gì khiến cô nghĩ rằng mình có thể đảm nhận vai trò này, cô Anemachi?"

Với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, người đàn ông nhìn cô gái tóc hồng trước mặt rồi nói.

"Theo sơ yếu lý lịch của cô, cô có nhiều kinh nghiệm làm việc ở bộ phận nhân sự hoặc kế toán, đối với tôi việc cô phỏng vấn cho vị trí này thực sự không có ý nghĩa gì, hãy giải thích cho tôi lý do tại sao lại như vậy và tại sao chúng tôi nên cân nhắc tuyển dụng cô?"

"Bởi vì tôi vẫn còn trẻ và muốn thử nhiều điều khác nhau khi còn có thể, vậy nên tôi không thích giới hạn bản thân."

Đã chuẩn bị từ trước, cô gái với mái tóc hồng đáp lại ngay.

"Một trong những điểm mạnh của tôi là luôn sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn để hoàn thành công việc, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải vượt qua giới hạn của bản thân. Và một điểm mạnh khác là khả năng thích ứng với môi trường mới..."

...

"Vì thế, tôi tự tin mình có thể đảm nhận vị trí này trong công ty."

"Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu."

Nhìn qua tờ giấy, những người đàn ông gật đầu mà không nhìn cô gái.

"Được rồi, như vậy là đủ cho cuộc phỏng vấn. Chúng tôi sẽ cho cô biết kết quả sau vài ngày nữa, cảm ơn cô đã dành thời gian ở đây hôm nay."

"Được rồi, cũng cảm ơn mọi người đã dành thời gian, mong tin vui sẽ đến."

Rời khỏi ghế, cô gái cúi đầu chào những người đàn ông phụ trách phỏng vấn ngồi sau chiếc bàn dài, rồi rời khỏi phòng qua cánh cửa phía bên phải.

Tên của cô gái tóc hồng là Anemachi. 22 tuổi và vẫn còn độc thân, hôm nay cô vừa kết thúc một cuộc phỏng vấn việc làm khác.

"AHHH!!!! MỆT QUÁAA!" Hét lớn, Anemachi ném chiếc túi nhỏ của mình xuống sàn và nhảy thẳng lên giường sau khi bước vào ngôi nhà mà cô đã sống một thời gian.

Căn hộ nhỏ của cô chật hẹp và bừa bộn, đồ đạc cá nhân vương vãi khắp nơi. Quần áo trên sàn, tạp chí trên giường và một số mỹ phẩm để trên bàn. Một số rác chưa vứt đang chất đống ở góc nhà, tỏa ra mùi khó chịu chắc chắn sẽ thu hút các loài gặm nhấm đến đây, và tất nhiên, một số bát đĩa bẩn vẫn còn trong tủ đựng chén. Cảnh tượng này đủ khiến nhiều nam giới phải cân nhắc lại xem liệu họ có muốn cô gái dễ thương này về nhà làm vợ hay không.

Và, về mặt kỹ thuật, cô ấy không phải là một cô gái 100%, ít nhất là về tâm hồn.

Cô gái tên Anemachi này thực chất là một nam thanh niên 24 tuổi được tái sinh sang cơ thể nữ. Cộng thêm cơ thể mới của cô giờ đã 22 tuổi, cô có thể được coi là một người đàn ông hay phụ nữ trung niên, tùy thuộc vào cách bạn nhìn.

Căn hộ nhỏ của cô chật hẹp và bừa bộn, đồ đạc cá nhân vương vãi khắp nơi. Quần áo trên sàn, tạp chí trên giường và một số mỹ phẩm để trên bàn. Một số rác chưa được vứt bỏ đang chất đống ở góc nhà, tỏa ra mùi khó chịu sẽ sớm thu hút loài gặm nhấm đến đây, và tất nhiên là một số bát đĩa bẩn vẫn còn trong tủ đựng thức ăn. Cảnh tượng này đủ khiến nhiều nam giới phải cân nhắc lại xem liệu họ có muốn cô gái dễ thương này về nhà làm vợ hay không.

Và, về mặt kỹ thuật, cô ấy không phải là một cô gái 100%, ít nhất là về mặt tâm hồn.

Cô gái tên Anemachi này thực chất là một nam thanh niên 24 tuổi được tái sinh thành cơ thể nữ. Với cơ thể mới của cô ấy giờ đã 22 tuổi, cô ấy có thể được coi là một người đàn ông hay phụ nữ trung niên, tùy thuộc cách bạn nhìn.

"Ahhh...tài khoản ngân hàng của mình sắp cạn rồi... Mình chỉ còn đủ tiền để trả tiền thuê nhà tháng này thôi, hic."

Nghĩ đến số tiền ít ỏi mà cô dành dụm được vài năm đã sắp theo gió mà đi, nước mắt Anemachi bắt đầu trào ra, tâm trí cô tự hỏi liệu mình có phải bán thân để nuôi sống bản thân cho đến tháng sau hay không.

"Nhưng mình nghe nói nếu là lần đầu tiên sẽ rất đau…Và nếu mình vô tình có thai thì sao!? Mình sẽ sinh con à!?"

Nhận ra nỗi kinh hoàng bất ngờ khi mang thai với cái bụng to và có lẽ phải nuôi con của người lạ, Anemachi hoảng sợ và ngay lập tức nhấc người ra khỏi chiếc giường êm ái, cố gắng nghĩ cách sống sót mà không mang thai.

"Mình thà ăn xin trên đường còn hơn mang thai và sinh con! Đợi đã, mình có nghe về việc những người ăn xin kiếm được nhiều tiền hơn tầng lớp trên nếu họ đủ tay nghề và có một vị trí tốt. Có lẽ nếu mình bắt đầu sớm, sau này mình sẽ có cuộc sống ăn xin tốt hơn!"

Và ngay khi Anemachi muốn thu dọn đồ đạc để đi ăn xin trên đường, điện thoại trong túi của cô ấy bắt đầu đổ chuông với bài hát anime mà cô rất thích.

"Ồ! Công ty đó đã nhận ra tiềm năng đáng kinh ngạc của mình và quyết định thuê mình ngay lập tức sao!? Mình biết rằng vài năm làm nhân viên văn phòng và kế toán sẽ không uổng phí mà!"

Anemachi trở nên vui vẻ, vui vẻ nhấc điện thoại lên kiểm tra người gọi, tâm trí tưởng tượng về cuộc sống hạnh phúc mà cuối cùng cô sẽ được hưởng.

Nhưng sau khi nhìn vào màn hình điện thoại, cô ấy cười gượng và để điện thoại tiếp tục đổ chuông trên bàn, giả vờ đang đi vắng hoặc bận.

"Dù sao thì, mình đoán nên tắm rửa trước khi ngủ."

Ngáp một cái dài, Anemachi bước vào phòng tắm nhỏ của mình, đây là cách bố trí phổ biến do giá đất vô cùng đắt đỏ ở Nhật Bản.

Cởi quần áo của mình và cuối cùng là quần áo cá nhân. Không mặc gì và vẫn còn bẩn do đi đường, cô để nước chảy qua làn da mềm mại của mình.

Mái tóc buộc lên của cô bây giờ được xoã xuống, dòng nước chảy qua làn da trắng nõn mềm mại của cô, và cả vùng kín nữa. Hơi nước tạo ra từ làn nước nóng mang lại nhiều trí tưởng tượng cho những gã đàn ông có cơ hội chứng kiến điều này.

Đang ngâm nga bài hát không rõ từ đâu, có lẽ là nghe được từ kiếp trước, cô nhận thấy mình thích tắm vòi sen hơn khi là con gái, à, ngoại trừ phần sấy tóc thì khá rắc rối.

"Đùng đùng đùng!" Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cửa nhà mình bị gõ nhanh, thể hiện sự gấp gáp của người muốn gặp cô.

"Xin vui lòng đợi một chút! Tôi đến ngay đây!" Nhận ra rằng mình không mảnh vải che thân, Anemachi bắt đầu lấy một chiếc khăn ngẫu nhiên buộc xung quanh để che thân mình trước khi mở cửa, đồng thời tắt vòi sen.

'Ahhh! Mình lại quên trả tiền thuê nhà nữa à!? Nhưng mình nhớ đã trả tiền tháng này rồi. Hay là...giá thuê lại tăng lên nữa!? Tên chủ nhà chết tiệt đó tham lam quá rồi đó!"

Nhận ra những điều khủng khiếp có thể sẽ xảy ra, mặt Anemachi tái nhợt khi cô tiến tới mở cửa.

"Chủ nhà-san! Anh không thể làm điều này với tôi! Tôi chỉ là một cô gái già tội nghiệp đang vật lộn để tồn tại trong tháng này với số tiền chỉ đủ mua ramen ăn liền! Xin anh thương xót!"

Ngay khi cô muốn dùng kỹ năng của mình để cầu xin chủ đất đừng tăng giá thuê nhà, mái tóc màu xanh nhạt quen thuộc lọt vào tầm mắt khiến cô nhận ra có gì đó không ổn.

"Baka Oneechan...ít nhất hãy mặc thêm quần áo trước khi mở cửa...nếu em là một kẻ xấu muốn làm điều gì đó đáng sợ thì sao? Chị có biết nó nguy hiểm thế nào không?."

Thở dài một chút, cô gái tóc xanh đang mặc chiếc áo phông xám tiếp tục.

"Sao? Không chào đón em vào nhà à?"

"Ồ, à, à, tất nhiên rồi! Sao chị lại không chào đón em nhỉ? Hahaha!"

Hồi phục sau cú sốc và nhận ra lẽ ra mình nên kiểm tra cửa trước khi mở, Anemachi cười ngượng nghịu trong khi miễn cưỡng cho phép cô em bước vào trong. "Uhh, hơi bừa bộn chút, hy vọng em không phiền, hahaha..."

"Em có thể đoán được từ lối sống thường ngày của chị, nhưng em hy vọng nó không quá tệ...haizz." Nhìn vào trong phòng, cô gái tóc xanh đã đoán trước được sự lộn xộn này từ onechan của mình, nhưng chứng kiến điều đó vẫn khiến cô tự hỏi những người thầm thích chị mình sẽ nghĩ thế nào. "Em sẽ giúp chị dọn phòng, chị đi tắm trước đi rồi chúng ta sẽ nói lý do mấy tháng nay chị không trả lời điện thoại của em."

Đôi mắt của cô gái tóc xanh liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang nằm trên bàn, thể hiện sự không hài lòng qua mọi cử chỉ. Anemachi đáp lại bằng cách trốn vào phòng tắm với nụ cười ngượng nghịu một lần nữa.

•••••

Căn phòng giờ chỉ còn lại cô gái tóc xanh và tiếng nước chảy từ phòng tắm. Khi đứng giữa căn phòng, tâm trí cô bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống mà oneechan của cô đã phải trải qua suốt mấy tháng trời.

Nhìn đồ đạc của cô chị vương vãi khắp nơi, rác chất đống trong góc và món mì ăn liền mà Anemachi chưa kịp ăn xong, cô chợt rơi nước mắt.

"Chuyện gì đã xảy ra với chị vậy...Oneechan?" Lẩm bẩm một mình, cô gái tóc xanh lau mắt và bắt đầu tập trung sức lực để dọn dẹp căn phòng.

"Dù thế nào đi chăng nữa, chị vẫn là oneechan yêu quý của em. Và em sẽ không bao giờ, không bao giờ để chị một mình nữa."

...

"Em đã hứa vào ngày hôm đó, và sẽ thực hiện nó với tất cả những gì em có thể làm được."

•••••

'KHÔNG!!!! BÂY GIỜ ẺM ĐANG Ở ĐÂYWWWWW!!!' Trong lòng gào thét, Anemachi cố nghĩ cách trốn khỏi đây.

'Mình có nên nhảy ra khỏi cửa sổ không!? Nhưng đây là tầng hai, chắc mình sẽ gãy chân và bị kéo lại lên đây mất. Có lẽ nên gọi cảnh sát? Nhưng có lẽ họ sẽ phớt lờ lời cầu xin ấy, những câu như "Imouto của tôi sắp giết tôi vì tôi đã không nhận cuộc gọi của ẻm trong nhiều tháng." sẽ bị bỏ qua cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu lần đi chăng nữa. Kêu cứu? Dù sao thì nhỏ cũng là em ruột mình, hàng xóm chắc sẽ nghĩ rằng mình đang chơi đùa với ẻm và chắc cũng phớt lờ mình thôi. Và nó cũng có thể tăng thêm sự tức giận của ẻm và khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn'.

"Điều đó khiến mình chỉ còn một lựa chọn duy nhất..." Nuốt nước bọt, Anemachi nhìn về phía cánh cửa dẫn ra ngoài nơi "cơn cuồng phong" đang ở, vì cô chỉ có thể hy vọng em gái sẽ thương xót cho những việc cô đã làm trong vài tháng qua.

Tay run run, Anemachi từ từ mở cửa, mắt cô lén qua khe hở nhìn em gái, người cô đã không gặp và nói chuyện trong nhiều tháng nay.

Ở đó, em gái cô đang di chuyển xung quanh và dọn dẹp phòng cho cô ấy. Cô dọn dẹp đống rác và thu dọn quần áo vương vãi của chị như thể đã quen làm việc này từ lâu rồi.

"Ồ, chị xong rồi à? Chờ một chút, em cũng sắp dọn xong phòng chị rồi. Với lại chị thường cất quần áo ở đâu?"

Không cần quay lại nhìn, cô gái tóc xanh trả lời như không có gì bất thường, dù chị cô đã bỏ nhà đi trong nhiều tháng và cắt đứt mọi liên lạc.

"Ở-ở đằng kia, cái tủ màu trắng." Chỉ vào chiếc tủ, Anemachi ngồi xuống sàn với tư thế seiza, chờ đợi hình phạt sắp đến.

"Được rồi, em xong rồi, vậy nên...Trời ạ, chị vẫn không thích sấy tóc à, chị có thể bị cảm đó."

Nhận ra tóc chị mình vẫn còn ướt, cô tiến tới lấy chiếc máy sấy tóc đang nằm trên giường vì lý do nào đó.

"Đây, để em giúp chị."

"Fuuuuu."

Máy sấy tóc được bật lên và gió thổi vào mái tóc ướt của Anemachi. Bàn tay em gái cô thỉnh thoảng lại vuốt ve tóc cô. Anemachi cảm thấy hơi bất an, cô không ngờ em gái mình lại đối xử tốt với mình như thế này.

"Trời, chị căng thẳng vậy sao…Chị sợ em đến thế à? Chuyện này xong rồi."

Khi tiếng máy sấy tóc tan đi, Anemachi quay mặt về phía trước và không còn nghe thấy âm thanh nào từ em của mình nữa.

'Cuối cùng đã đến lúc rồi sao!? Em gái của mình sẽ bóp cổ mình đến chết!? Hay là mình sẽ bị đâm liên tục bởi con dao làm bếp của chính mình?"

Và ngay khi Anemachi nghĩ rằng quãng thời gian của cô trên thế giới này đã kết thúc, một đôi cánh tay mềm mại đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, và một cơ thể mềm mại đang dựa vào lưng cô.

"Oneechan...cuối cùng em cũng tìm được chị...chị có biết em lo lắng thế nào không?"

Nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ lọt vào tai, Anemachi nhận ra cảm xúc của cô gái phía sau mình.

"Tại sao chị lại làm những việc tàn nhẫn như vậy chứ... chị có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em trước đây không? Lúc đó em lo lắng và sợ hãi như thế nào, chị có bao giờ nghĩ tới không?"

Và Anemachi không biết phải đáp lại cô ấy thế nào.

...

Nhận ra sự im lặng của chị, cô gái tóc xanh với đôi mắt đẫm lệ tiếp tục.

"Nếu chị không muốn trả lời câu hỏi của em thì cũng chẳng sao, nhưng em chỉ muốn nói rằng, việc tránh mặt em bây giờ không phải là dễ dàng đâu."

"Em gái dễ thương của chị, Hoshimachi Suisei sẽ ở đây bên chị..."