webnovel

第46章 Đến bao giờ cô mới biết ngoan ngoãn đây?

Redakteur: Nguyetmai

"Sao nhìn thấy tôi lại chạy?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi. Ánh mắt hắn chuyển từ mặt cô xuống chiếc váy ướt sũng, vươn tay ra.

Trung tá Thượng cung kính đặt chiếc khăn tắm màu trắng vào tay Cố Hạo Đình.

Hắn vung tay, trùm khăn lên người Hoắc Vi Vũ, bình thản nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cô: "Quần áo còn chưa khô đâu, không trở về phòng thay đồ mà còn muốn đi đâu đây?"

Giọng điệu hắn bình thản nhưng trong mắt ẩn chứa sát khí ngùn ngụt, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Lòng cô vừa sợ vừa cảm thấy không có gì đáng phải sợ.

"Quần áo không cẩn thận bị ướt cả rồi, lại không mang theo đồ dự phòng nên tôi muốn đi ra ngoài mua." Hoắc Vi Vũ đưa ra lý do khá chính đáng.

Ngón tay phải của hắn vuốt ve làn môi đỏ tươi của cô, ánh mắt lạnh lẽo, "Hoắc Vi Vũ, đến bao giờ cô mới biết ngoan ngoãn vậy?"

"Tại sao lại muốn tôi ngoan? Tôi cũng không phải con gái anh, tôi có quyền tự do hoạt động." Hoắc Vi Vũ đáp lại, gỡ tay hắn ra.

Đáy mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia sắc bén, chất vấn: "Cô đã là người có hôn ước mà lại tham gia tuyển vợ, cô nghĩ mình không sai sao?"

"Tôi không biết tuyển vợ mà anh nói mang ý gì, tôi cùng bạn bè tới đây thôi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi về phía trước.

Cố Hạo Đình nhìn theo bóng lưng Hoắc Vi Vũ, nheo mắt lại, ánh nhìn nguy hiểm chợt lóe lên. "Nếu như bạn bè của cô không nói với cô đây là chốn nào thì chính là đang dụ dỗ bọn con gái ngu ngốc như cô đó. Trung tá, tìm luật sư khởi tố đi."

Hoắc Vi Vũ dừng bước, nếu như Cố Hạo Đình đã muốn đối phó với Thường Yến thì con bé chỉ có nước chết mất xác.

"Cô ấy vô tội. Nếu anh giận thì cứ nhằm vào tôi đi." Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói.

"Ha." Cố Hạo Đình cười khẩy mà không nói gì, đi về phía biệt thự Chính Văn.

"Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ chạy tới, níu tay hắn.

Cố Hạo Đình hất tay cô ra. Thế nhưng một giây sau, hắn giữ chặt bờ vai cô, hôn lên môi cô. Nụ hôn mãnh liệt, cuồn cuộn sôi trào tựa sóng thần nuốt chửng mọi thứ thuộc về cô.

Hoắc Vi Vũ lui về phía sau, tựa vào cành cây.

Bàn tay nóng rực của hắn trượt dọc xuống eo cô, thò vào váy cô, nhưng như chợt nhớ ra điều gì lại thôi, vuốt lên eo rồi buông cô ra. Đôi mắt hắn đã nhuốm màu ham muốn.

"Cô nói xem cô sà vào người tôi là định làm tôi nguôi giận sao?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, "Nói đi, cô chỉ có một cơ hội thôi."

"Là cô ấy đi xem mắt, còn tôi chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, cô ấy không lừa tôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Hiển nhiên, câu trả lời vẫn chưa làm ngài Tư lệnh hài lòng. Cố Hạo Đình sầm mặt tiếp tục đi về phía biệt thự.

Đám người Trung tá Thượng chạy đuổi theo sau. Cố Hạo Đình ngạo nghễ dặn dò: "Tôi không muốn nhìn thấy Thường Yến được ra tù, các cậu sắp xếp đi."

Hoắc Vi Vũ bực bội, cắn chặt môi đến bật máu, chạy tới chỗ Cố Hạo Đình, nhượng bộ hỏi: "Anh muốn tôi phải làm sao thì anh mới nguôi giận?"

Cố Hạo Đình không thèm để ý đến cô, bước vào thang máy.

Hoắc Vi Vũ cũng xông vào, nắm chặt cánh tay Cố Hạo Đình, "Mì tôi làm ngon lắm, anh từ xa đến, chắc là đói bụng rồi đúng không?"

Cố Hạo Đình vẫn không lên tiếng.

Hoắc Vi Vũ dứt khoát đứng chắn trước mặt hắn, "Bánh gatô tôi làm cũng ngon nữa."

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô.

"Trước đó tôi có dùng thẻ căn cước của Thường Yến, nên khi cô ấy rủ, tôi đã đồng ý xem như trả nợ. Cô ấy rủ tôi đi cùng là vì tôi sẽ không cạnh tranh với bọn họ. Lúc anh tới, tôi đang nghỉ ngơi trong phòng mình. Tôi là người đề nghị kết hôn với anh nên tôi sẽ không hối hận." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Cố Hạo Đình cúi đầu ngậm lấy môi cô mà hôn ngấu nghiến, ôm eo kéo cô vào lòng.

Hoắc Vi Vũ bị hắn nhấc lên dễ như trở bàn tay…