webnovel

Chương 11

Dù ngoài miệng tôi có nói rằng tôi phát ngán với việc ai đó quá chú tâm vào cuộc sống cá nhân của tôi đến mức phải gọi điện và nhắn tin qua LINE, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi không thể phủ nhận sự thật rằng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi sợ mất nó. Điều gì đó có thể không rõ ràng vào thời điểm đó, cho đến nay tôi khá chắc chắn rằng mình có thể trả lời câu hỏi khi tôi ở Kanchanaburi:

'Tao làm sao có thể thích mày.'

"Tao nghĩ là tao đã thích mày... người đẹp trai."

Há!! Tôi hít một hơi thật sâu trước sự thật này. Sau khi đọc xong cuốn sách sinh học và đặt nó lên tủ đầu giường, tôi với tay tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, ánh sáng từ màn hình điện thoại đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, rồi cười không kiềm chế được... theo đúng nghĩa đen là đã thực hiện một lời hứa.

SN

<Ngủ rồi à?>

Gần đây tôi đã quen với việc gõ và thậm chí nói những lời lịch sự với người đẹp trai.

<Tao đang ngủ, nhưng tao có thể trả lời tin nhắn này>

Tôi vẫn là tôi, người pha trò cười cho tất cả mọi người mà không có ngoại lệ. Tôi trả lời một cách khó chịu.

<Mày đang nhớ ai, đến nỗi không thể ngủ?>

Tôi đọc nó há hốc mồm.

<Nghĩ về con chó đi lạc>

<Tao muốn làm con chó>

<Điên!>

Tôi gõ một tin nhắn trả lời, lăn lộn trên giường với nụ cười điên loạn một mình.

<Mày đã học chưa?>

Hừm, tại sao mày luôn luôn nói về học tập? Ông bà của mày từng là Bộ trưởng Giáo dục hay gì mà lo lắng cho cuộc sống của trẻ em Thái Lan?

<Vẫn còn một chút>

Tôi thừa nhận thực tế là tôi vừa đọc xong môn sinh học. Chỉ có môn toán và khoa học là khó.

<Muốn tao dạy mày không?>

Tôi gần như nhảy lên như một con khỉ giây phút này. Ai có thể ngờ rằng lúc này người đẹp trai lại đưa ra sự trợ giúp quý giá như vậy. Nó không cần phải học quá chăm chỉ, bởi vì nó là một thiên tài từ thế giới. Có thể làm bài thi tốt hơn khi có một gia sư thực sự.

<Có miễn phí không?>

Tôi cố hỏi trước vì sợ nó tính tiền. Rốt cuộc, dù sao thì giờ tôi chỉ còn lại cơ thể và trái tim.

<Miễn phí>

<:)>

Nó phải là một cái gì đó như thế này. Thứ miễn phí, chất lượng tốt vẫn còn trên thế giới.

<Trái tim miễn phí của một gia sư>

Mắt tôi mở to khi nhìn thấy tin nhắn. Trái tim đã đập thất thường với tốc độ gấp đôi. Đôi má này chợt nóng bừng.

Hmm, tôi biết những gì tôi đang trải qua bây giờ.

Trở nên khó xử!!

Nếu cuộc trò chuyện này tiếp tục và người đẹp trai này vẫn cố tình nói chuyện để lay động trái tim tôi như thế này, tôi chắc chắn sẽ bị đau tim. Vì vậy, nó phải được dừng lại.

< Tao đi ngủ đây. Tạm biệt...>

Tôi nhấn khóa màn hình của điện thoại trước khi đặt nó lên tủ đầu giường và tắt đèn. Tuy nhiên, ánh sáng nhấp nháy từ màn hình không thể không đưa tay ra để lấy nó.

<Mơ giấc mơ đẹp :3>

"Chết tiệt." Tôi thì thầm trong bóng tối.

Biểu tượng cảm xúc 'nụ hôn' chạm vào trái tim tôi cũng tệ như biểu tượng cảm xúc 'trái tim' mà nó đã gửi cho tôi trước đây.

"Mơ giấc mơ ngọt ngào." Tôi nói

Hy vọng nó sẽ nghe thấy.

*

Lớp sinh học thầy Wikanda thông báo với đại diện sinh viên rằng ông ấy sẽ đến muộn khoảng 45 phút. Yêu cầu học sinh tự học một lúc, nhưng có ai chấp hành? Mọi người nói chuyện với nhau như điên.

"Mỉm cười." Pat trêu chọc tôi. Nó nhướng mày và liếc nhìn thứ gì đó.

"Yo, xem nào. Nó có đang chơi game hay không?" Yo đã làm những gì Pat nói. Kiễng chân lên để nhìn xuyên qua đám đông đang điên cuồng đi qua lại căn phòng. Nhanh chóng quay lại và cười tinh nghịch.

"Cười rộng thế này." Yo đưa tay ra. Trong khi những người khác nhất trí nheo mắt nhìn tôi. Tôi đang cố giữ. Quay sang phải là Sound với một cái nhìn khác biệt so với những người khác.

Ôi Trời ơi! Bây giờ còn cái gì nữa?

"Có thể câm miệng lại không, mày, mày, mày và mày!" Tôi rải đều những lời mắng nhiếc họ. Đứng dậy bước ra khỏi lớp để ngồi ở ngoài mà không biết có người khác cũng đang đi theo mình.

Ngoài phòng im ắng vì lớp khác đang học bài. Tôi có một chỗ riêng để ngồi ngắm chim trên tán cây phía trước ban công. Tôi không thể ngăn mình cầm điện thoại lên, chụp những bức ảnh về bầu không khí tuyệt đẹp của trường.

"Chào."

Tôi đã bị sốc cho đến khi điện thoại gần như rơi khỏi tay tôi. May mắn thay, nó được chụp lấy. Hãy xem ai làm tôi ngạc nhiên như thế này.

Tôi quay sang nơi phát ra âm thanh và làm một vẻ mặt khó chịu.

"Cáii gì?" Tôi cáu kỉnh.

"Không." Nó trả lời với một nụ cười toe toét và ngồi xuống cạnh tôi. Không có khoảng cách.

"Dừng theo tao một ngày." Tôi liếc nhìn nó. Tuy di chuyển để tạo khoảng cách an toàn nhưng nó không quan tâm. Tôi càng di chuyển, anh ta càng đến gần. Tôi đang bực mình.

"Dừng lại!" Tôi hét lên với tông giọng cao. Tôi đã bắt đầu nóng lên. Sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.

"Không." Người đẹp trai nhún vai và giữ vẻ mặt đờ đẫn.

Trời ơi, xin hãy chăm sóc các thiên thần trên trời và dưới đất cũng như những điều thiêng liêng trong trường. Một học sinh xuất sắc lạnh lùng hơn cả thế giới đã hành động như thế này.

"Dừng lại không!" Tôi đưa ra một lời đe dọa nghiêm trọng trong khi chỉ ngón tay của mình.

Nó vẫn không quan tâm.

Được rồi, nếu đó là những gì mày muốn! Tao sẽ sử dụng sức mạnh của mình.

"Không ngừng tán tỉnh tao nữa." Nói xong tôi khoanh tay trước ngực và quay sang nó. Hành động như thể tôi là nữ chính trong một bộ phim chế nhạo nam chính.

"Mày nói gì?"

Heh, bây giờ anh ấy bị điếc.

"Không có lặp lại." Nói xong tôi đứng dậy đi vào lớp. Thật không may, người đẹp trai này đã chặn tôi, nó đứng cách tôi gần một mét.

"Đợi đã!" Nó giơ tay ra hiệu phản đối.

"Được chứ." Tôi nói thẳng thừng.

Quá dễ. Chúng ta sẽ xem những gì nó phải nói.

"Hãy chỉ cho tao cách tán tỉnh mày." Người cao nói với nụ cười và ánh mắt làm rung động trái tim tôi cũng khiến tôi hóa đá.

Làm thế nào tôi có thể nói một điều đáng xấu hổ như vậy?

'Chỉ cần tán tỉnh' huh, tệ thật.

Tôi chỉ đưa ra một gợi ý ở mức độ vừa phải.

"Hãy tự mình tìm ra."

Hãy hy vọng thiên tài này hiểu ý tôi.

Tôi đã mở bài cuối cùng cho nó.

*[POV Tin]

Bóng dáng nhỏ bước về lớp. Để lại tôi đứng sững sờ. Tôi tự tát mình một cái để tỉnh lại. Không nghe nhầm đúng không?

'Hãy tự mình tìm ra'

Nó có vẻ giống như một tuyên bố mơ hồ. Không được chấp nhận, nhưng cũng không bị từ chối.

Nếu mày nói hãy tự mình tìm ra, tao nghĩ mày sẽ cho phép tao đến gần hơn.

Tôi chỉ có thể cười một tiếng, nhanh chóng lấy di động gửi tin nhắn.

<Hay là phải dữ dội hơn nữa>

<Hey :(>

Còn nhiều điều về cách tán tỉnh của ngài Tinaphop, người đẹp trai tán tỉnh tôi không ngừng. Cho đến khi bắt đầu phát cáu với mối quan hệ mập mờ này. Tôi lười với những người quan tâm đến vấn đề này hơn giống như paparazzi chạy theo cuộc sống của người của công chúng.

"Mùi tình yêu." Win lên tiếng trong khi lấy tay bịt mũi, nhãn cầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi.

Theo sau là Pat và Yo.

"Đúng vậy, sau khi có bạn trai, nó thậm chí còn bỏ rơi bạn bè."

Vâng, thế nào cũng được.

"Có bạn trai và quên mất bạn bè." Yo nói một cách trêu chọc trong khi mắt nó nhìn sang hướng khác.

"Tệ thật." Pat nói ngắn gọn. Làm như trong phim Hollywood, rồi bực mình đá đá như đang quay MV.

"Thường sẽ là như vậy." Win nói. Tôi phải dừng cuộc trò chuyện này trước khi họ mỉa mai tiếp.

"Nếu không câm miệng, tao sẽ lấy giày tao bịt miệng tụi mày." Tôi cởi giày ra và cho họ xem đôi giày chưa được giặt trong nhiều tuần.

"Ôi bạn của tôi thật là độc ác." Nó cau mày.

"Bạn trai của tôi thật là hung dữ."

"Ai?" Tôi nheo mắt nhìn Yo sẵn sàng để giết nó.

"Ở quanh đây." Giọng nó trầm xuống và rồi ngón tay định chỉ vào tôi nhanh chóng chuyển sang chỉ vào nó.

"Đợi ở kiếp sau."

Đó là cái gì? Kantapol không hiểu. Nhưng tại sao tôi lại khó chịu với 'người ở quanh đây'?

"Ai đó đang tới." Po nói.

"Ở đó." Win mím môi chỉ hướng sau lưng tôi.

"Đó là cái gì?" Po cau mày. Tôi quay đầu lại vì tò mò.

"Chồng mày đến rồi." Yo huých vào cánh tay tôi.

"Cái gì chồng!" Tôi cáu kỉnh với bạn mình, rồi quay sang người cao lớn đang đi về phía tôi. Chỉ để lại một khoảng trống cho không khí đi qua. Nó quá gần. Tôi nắm lấy khuỷu tay còn lại của mình và vội vàng dịch chuyển.

"Tao mua cái này cho mày." Những chiếc túi ni lông đựng vài loại đồ ăn vặt được đặt trên bàn. Những người khác nhanh chóng nhặt lên và mở ra như thể họ chưa từng được nếm thử trong đời.

"Hey, lại là muối tiêu." Pat mở các món ăn với tốc độ ánh sáng. Nó mỉm cười ngọt ngào với người tốt bụng này.

"Hãy nâng cốc chúc mừng bạn của chúng ta." Một âm thanh khác là Yo khiến mọi người bật cười. Hành động như một người đàn ông giàu có.

"Giống như một người giàu có." Tôi cố tình lẩm bẩm để mọi người có thể nghe thấy tôi.

"Không quá giàu, nhưng tôi có thể đãi cho những người ở đây." Người đẹp trai khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào người nói. Và tôi? Thậm chí nhìn theo hướng khác.

"Coi nào..."

"Ôi chao, trái tim của tao."

"Giúp tao với."

Lũ bạn khốn nạn! Tôi chỉ tay vào tụi nó. Tôi quay sang anh chàng đã khiến tôi cười cho đến khi tôi phải nhìn đi hướng khác. Mày đi nơi khác đi nhanh lên.

"Thi xong tới tìm tao."

"Hừm." Tôi gật đầu chào người đẹp trai trước khi nó trở lại lớp. Quay sang nhìn bốn người còn lại. Mỉm cười.

"Sau này đừng nghĩ về nó nếu tụi mày không muốn bị đau."

*

Đề thi sinh học lần này không khó hơn tôi tưởng. Tôi rời căn phòng đầu tiên. Tôi thấy nó ngồi ở đầu phòng thi trước. Nhìn thấy nó, tôi nghĩ rằng nó đã chờ đợi rất lâu.

"Đợi lâu nhỉ?" Tôi vừa hỏi vừa mở túi để đựng hộp bút. Liếc nhìn nó, nó gật đầu.

"Mấy giờ mày rời khỏi phòng thi?"

Tôi ngạc nhiên nên hỏi.

"Nửa tiếng trước mày."

Mày không phải là con người! Tôi đã hoàn thành bài kiểm tra nửa giờ trước khi hết giờ, nhưng người đẹp trai này đã hoàn thành trước tôi nửa giờ. Có nghĩa là nó đã hoàn thành 120 câu hỏi trong một giờ.

Trời ơi, trời ơi!

"Thiên tài."

"Có một người bạn trai tốt là sai sao?"

"Người yêu của mày là ai?" Tôi mở to mắt khi nghe thấy tiếng hét của nó.

"Gun bạn trai của Tin."

Ugh, lại tạo ra âm thanh đẹp trai đó. Tôi ghét giọng nói khiến tim tôi đập nhanh.

"Tao nói nhận mày làm bạn trao tao khi nào?" Tôi nói với giọng khó chịu.

"Nhanh lên nói cho tao biết."

"Không." Tôi đặt tay trên trán nó. Nhanh ngay trước khi nó lại bắt nạt tôi lần nữa. Nó đuổi theo sát bên tôi.

"Mày đang đói?" Tôi hỏi nó. Nghe tiếng bụng nó đã cồn cào rồi. Nó gật đầu.

Bây giờ tôi đói đến nỗi tôi có thể ăn một phần to bằng một con trâu.

"Bánh xốp, bánh quy hay sandwich?" Một bàn tay to lớn lấy từng chiếc snack từ trong túi ra khiến tôi sững sờ ngay lập tức.

Cái này là cái gì? Mày có phải là một chiếc xe tải thực phẩm đi du lịch? Tôi khẽ cười khúc khích trước những gì người trai đẹp trai đang làm trước khi chộp lấy một chiếc bánh sandwich.

"Rất tốt." Tôi trêu một chút thì đẩy vai nó suýt loạng choạng.

"Bất cứ điều gì cho mày." Câu trả lời của nó đã đánh trúng trái tim tôi.

Tôi đã cho nó một cái tát nhẹ vào má như một sự trừng phạt.

"Đó là tất cả những gì mày có thể làm?" Nó nói với một nụ cười. Tôi làm mặt khó chịu với nó.

"May mắn là tao không đá mày đấy."

"......."

"Hay là muốn thử?"

"Tốt hơn là không." Người đẹp trai nói, giơ tay đầu hàng.

"Tốt."

Tôi cười đắc thắng. Sau đó đi bộ về phía trạm xe buýt.

*[POV Tin]

Tôi ngồi nhìn những người không có dấu hiệu no. Sau hai đĩa bít tết, khoai tây nghiền và salad ngô cá ngừ. Từng cái một làm nó trông hạnh phúc.

"Đã xong chưa?"

"Đã xong rồi."

Tay nhỏ lấy khăn giấy lau môi, rồi tu một chai nước. Khi tôi rời khỏi cửa hàng, tôi nhận ra từ 'đã' có nghĩa là nó đã kết thúc từ cửa hàng này. Thay vào đó, nó đi đến một quán khác, tôi phải theo nó ngồi trong một quán kem.

"Tao muốn set này."

"Mày có thể ăn hết không?"

"Nghi ngờ tao?" Người nhỏ bé trông rất tự tin khi đến mức có thể ăn hết set gần mười cây kem, trong đó có hai chiếc bánh quế lớn.

"Để tao xem." Tôi nheo mắt hoài nghi vì thông thường không phải người trước mặt tôi ăn nhiều mà là tôi ăn nhiều. Tuy nhiên, hôm nay, khi tôi nhìn thấy người nhỏ bé ăn nó, tôi đã no nê rồi.

"Mày không phải đi giúp tao ăn sao?"

Cây kem thứ ba chỉ còn chưa đến một nửa. Nó cau mày.

Cứ như thế, nó trở nên thật dễ thương.

"Tao không đói." Tôi nói, quay mặt lại để mỉm cười.

"Ăn nào."

"Không."

"Chỉ một miếng." Muỗng đầy kem sô cô la đưa lên miệng tôi. Khi tôi quay lại, tôi thấy nó đang chìa tay ra và ánh mắt cầu xin.

Ý định đầu tiên là cố gắng phớt lờ nó đã thất bại.

Này, ai có thể cưỡng lại? Nó rất hài hước. Thật đáng yêu.

Tôi há miệng ăn kem nó đút dần, xen kẽ với bánh quế. Lặp lại cho đến khi không còn gì.

"Lộn xộn." Tôi nhíu mày khi cậu bé đưa tay ra và lau khóe miệng tôi nơi có vết kem. Muốn mỉm cười với thế giới vì sự dễ thương của người mà tôi tán. Tuy nhiên, bạn phải tỏ ra bình thường để sẵn sàng nói câu tiếp theo.

"Đừng như vậy với những người khác."

"Tại sao?" Nó cau mày hỏi.

"Ghen."

Tích tắc tích tắc

Kim giờ di chuyển cho biết thời gian đã trôi qua. Mắt tôi tập trung vào nó trong một thời gian, có lẽ gần một giờ. Tôi đang nằm và nghĩ về một điều gì đó. Điều quan trọng về người đẹp trai đó, hôm nay tôi quyết định làm điều gì đó, nghĩ về nó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi quyết định nói với mẹ. Mối quan hệ của tôi với người đẹp trai đó sẽ tiến triển hoặc trở nên rõ ràng hơn trong tương lai. Nếu điều này vẫn còn là một bí mật, điều thực sự hạnh phúc nhất trong cuộc sống sẽ là điều không thể.

Tôi ra khỏi giường và đứng trước gương nhìn khuôn mặt căng thẳng của mình. Hàng trăm từ đã được chuẩn bị sẵn trong đầu tôi. Thuộc lòng và sửa từng chữ nhưng lòng không đủ can đảm để truyền đạt.

'Một ngày nào đó mẹ sẽ biết, phải không?'

Một số bước đi thường mất chưa đến nửa phút để đi qua. Nhưng ở đây tôi phải mất năm phút để đi từ trên xuống dưới, đi tới đi lui như một chú chó con mới sinh sợ hãi chạy xuống cầu thang.

Tiếng TV xa xa trong phòng khách cho thấy bà Ratchanee xinh đẹp vẫn chưa ngủ. Tôi hít một hơi thật sâu để lấp đầy phổi. Thu hết can đảm và nắm chặt tay lại. Tôi bước tới và ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh người phụ nữ tôi yêu nhất. Tôi yêu bà hơn cả người đẹp trai.

Đôi mắt bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong tích tắc trước khi quay lại xem bộ phim mà nhân vật nữ chính bị đánh gục xuống đất.

Hey.

"Nữ chính diễn tốt." Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Vì vậy, tôi đã nói chuyện này với bà Ratchanee ngay bây giờ để lôi kéo bà ấy vào cuộc thảo luận. Ít nhất thì bộ phim đã khiến tôi ngồi hàng giờ.

"Vẫn bình thường thôi. Cô ấy đấm nam chính đến gãy mũi, được đưa vào bệnh viện. Mẹ rất thích cô ấy."

Hừm... đây là một bộ phim truyền hình hay một trận đấu Muay Thái? Tại sao nữ chính lại tàn bạo như vậy?

"Này là về vụ giết người?"

"Lãng mạn nhưng theo cách khác biệt."

"Oh." Tôi gật đầu. Mặc dù tôi không thực sự đồng ý với mẹ tôi. Đây chắc chắn là về vụ giết người, nhưng đó không phải là điều quan trọng mà tôi nên nói. Tôi ngồi đây không phải để phê bình hay phân tích vở kịch và các diễn viên, mà để thú nhận. Thậm chí có thể hỏi ý kiến ​​của bà Ratchanee.

"Mẹ." Tôi nhỏ giọng gọi người phụ nữ xinh đẹp và huých vào cánh tay bà ấy, nhận ra rằng cậu con trai đẹp trai của bà ấy muốn nói chuyện với mình.

Bà Ratchanee liếc nhìn tôi và nhướng mày nghi ngờ.

"Trông con có vẻ căng thẳng, sao vậy?"

"Con có chuyện muốn bàn." Tôi nói cẩn thận. Mặc dù tôi đã tập luyện nhưng sự hồi hộp vẫn tiếp tục lan khắp cơ thể.

"Hm, again please."

Hey, lại đùa nữa. Khi nào thì có thể nghiêm túc? Mẹ luôn thích điều này.

"Mẹ không cần phải giống như một cô chủ tóc vàng." Tôi hít một hơi thật sâu và quay đầu sang hướng khác, một dấu hiệu cho thấy tôi không có tâm trạng để đùa.

"Được rồi, mẹ không đùa nữa." Tay bà ấy nắm chặt cằm tôi.

"Đùa giỡn không vui."

Tôi làm bộ mặt ủ rũ.

"Con muốn nói chuyện gì, con trai?" Mẹ tắt tivi và đến gần tôi. Kỳ diệu thay từ đùa giỡn trở thành nghiêm túc. Lòng dũng cảm của tôi vốn là bảy trên mười giờ đã trở thành một trăm.

Thật không may, tôi thậm chí còn trở nên sợ hãi trái tim của mẹ tôi và cả của tôi nữa.

"Sau cuộc thảo luận đó sẽ không khó chịu."

Tôi không khó chịu, chỉ là không dũng cảm.

Câu tiếp theo khiến tôi phải nheo mắt nhìn bà Ratchanee đang nghiêng đầu mỉm cười. Mẹ lại muốn đùa nữa hả?

"Muốn xem mẹ nhảy điệu cha cha cha."

"Con không thương mẹ con gãy xương sao?" Bà Ratchanee nói và đánh vào đầu tôi.

"Vậy thảo luận đi? Nếu không mẹ muốn ngủ." Mẹ đứng dậy khỏi sofa và tôi vội vàng nắm lấy tay mẹ. Nếu không nhanh, nó sẽ trở lại con số không.

"Thảo luận về các vấn đề của tuổi trẻ." Tôi lẩm bẩm. Khi nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của mẹ, tôi lắp bắp.

"Hừm... Hừm..."

"Nếu lâu, mẹ muốn ngủ."

Mẹ lại chuẩn bị lên đường.

"Mẹ đã từng yêu bao giờ?" Cuối cùng tôi đã nói ra. Thấy phản ứng của bà ấy, mẹ hơi ngạc nhiên cho đến khi hai mắt mở to như trứng ngỗng như đang xem một cảnh nóng trong một bộ phim. Tôi chưa bao giờ hỏi ý kiến ​​mẹ về tình yêu trước đây, không phải vì xấu hổ hay sợ hãi, thực sự trong cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ yêu. Đáng buồn.

"Vậy xon muốn hỏi về tình yêu?" Mẹ mỉm cười với tôi.

"Chỉ cần trả lời thôi ạ."

"Chắc chắn rồi. Một chồng, một con, ba tiếng cười. Có thể gọi đó là tình yêu, đúng không?"

"Mẹ còn nói đùa."

"Được rồi, không đùa đâu. Phải , giống như bây giờ. Mẹ đã nuôi dạy một đứa con trai cứng đầu vì mẹ yêu con đó."

"Vâng thưa mẹ."

Đứa trẻ cứng đầu là gì? Dễ thương và đẹp trai như thế này.

"Sao đột nhiên lại hỏi mẹ chuyện này? Con bí mật có người mà không nói cho mẹ biết?"

"Không phải." Tôi phủ nhận bằng một giọng the thé nghe có vẻ đáng ngờ. Mẹ nheo mắt.

"Đừng nói dối, con trai."

"......."

"Con có người yêu rồi?" Bà Ratchanee ghé sát tai hỏi lại.

"Có người tán con." Tôi trả lời thật khẽ để tiếng muỗi bay được nghe rõ hơn.

"Ôi, Trời ơi, I can't believe what I have just heard!"

Chao ôi, linh hồn của cô chủ tóc vàng trong bộ phim lại hiện về.

"Con xấu hổ."

"Không phải xấu hổ."

"Phải, con xấu hổ. Má con đỏ bừng, có thể nhìn thấy từ sao Hỏa."

"Hah..." Tôi vội vàng ôm má khi nghe mẹ nói vậy. Khiến mẹ càng thêm nghi ngờ.

Này gò má! Đừng đỏ nữa. Mày đặt tao vào một tình huống khó khăn.

"Mẹ nói cho con biết, ai mà mù quáng đến mức bị đứa con trai xấu xí này hớp hồn?" Mẹ cầm lấy cằm của tôi. Nhìn thấy trước mặt là con trai ruột của mình. Hey, hãy tin vào phẩm chất của khuôn mặt sạch sẽ của con trai mình cho đến khi có một người con trai đến tán tỉnh.

Tôi ngẩng đầu lên vì đây là lý do tại sao ai đó đang tán tỉnh tôi.

"Chỉ có mười điểm." Mẹ nói.

"Đẹp trai thế này thì đã lên mấy trăm rồi."

"Ờ, bình tĩnh đi, con yêu."

"Vậy còn người tán tỉnh con thì sao?"

"Nó chỉ mới tán con thôi."

"Hey, đây là truyện ngắn sao? Mẹ muốn biết chi tiết."

"Chúng con biết nhau và con không biết phải làm gì. Nó đến đòi được tán tỉnh con." Trong khi nói điều đó, tôi cũng nghĩ về khuôn mặt của người cao lớn. Tôi đã biết nó trong nhiều năm, nhưng chúng tôi đã có cơ hội trò chuyện vui vẻ chỉ cách đây vài tháng. Chúng tôi có những hoạt động cùng nhau, đi chơi với nhau thường xuyên hơn nên cả hai rất thân thiết. Cho đến khi bạn bè trong nhóm cũng hỏi chúng tôi có mối quan hệ tốt từ khi nào. Mặc dù lúc đầu tôi có thành kiến ​​với người đẹp trai nhất. Lý do là vì mọi thứ ở nó đều hoàn hảo. Tuy nhiên, thời gian làm thay đổi mọi thứ từ đầu đến chân.

"Bạn bè?" Tôi nhìn xuống khi mẹ bắt đầu hỏi những câu hỏi sâu hơn. Bà Ratchanee sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.

Chà, tôi có biết bao nhiêu người bạn trong cuộc đời?

"Có thể."

"Người có dễ thương?"

Tôi mơ màng nghĩ rằng khuôn mặt của người cao lớn có thể được coi là dễ thương hay không?

"Một chút."

Chắc là không. Thật ra nó không dễ thương. Điều này khác biệt.

"Mẹ đã gặp chưa?"

"Đã từng."

Oh, có thể giải quyết được.

"Ai?" Mẹ cau mày nhanh chóng lấy điện thoại với một nụ cười tinh quái.

Hey, đáng ngờ.

"Người đó cao, phải không?"

"......."

Chắc phải có gì đó trong điện thoại nên mẹ mới hỏi những câu như thế này. Tại sao? Bởi vì nó rất cụ thể, tôi đoán vậy.

Chắc chắn phải có điều gì đó để che giấu..

"Thông minh?"

Rõ ràng... điều này rất nguy hiểm.

"Chắc chắn là cùng một người." Nói xong bà Ratchanee đưa điện thoại cho tôi. Nếu đó là cảnh quay, động vật hoặc diễn viên, tôi sẽ không ngạc nhiên. Tuy nhiên, những gì tôi nhìn thấy là một bức ảnh của người mà tôi đã nói với mẹ tôi, người đang tán tỉnh tôi.

'Người đẹp trai'

"Mẹ biết?" Mắt tôi mở to kinh ngạc. Chuyển đổi giữa việc nhìn vào màn hình và khuôn mặt của mẹ. Bà ấy không nên làm bộ mặt căng thẳng, lo lắng hay hoảng sợ sao? Những gì tôi thấy là bà Ratchanee đang cười rất tươi. Nó còn rộng hơn diện tích của Vườn quốc gia Khao Yai.

"Đã lâu rồi."

"Làm sao mẹ biết?"

"Phải, người đó đã nói với mẹ là muốn tán con của mẹ."

"Cái gìiiiii?"

Sự ngạc nhiên của tôi tăng lên. Có phải nhãn cầu của tôi gần như bật ra ngoài?

"Đúng."

"Mẹ, kể cho con nghe đi." Tôi chạy đến bên mẹ như một con mèo van xin nói ra sự thật.

Cô Ratchanee ngồi như một ngôi sao đắt giá. Trước đây tôi phải bế bà ấy vào phòng ngủ, bây giờ thì khác. Tôi phải đợi mẹ kể cho mình nghe về người đẹp trai.

Hey, tôi căng thẳng quá.

"Mẹ buồn ngủ." Cô Ratchanee ngáp với cái miệng rộng.

"Mẹ..."

"Nếu muốn biết thì tự mình hỏi đi." Bà Ratchanee nói. Ngay cả khi tôi nắm tay mẹ cho đến khi tôi bị kéo lê trên sàn, điều đó cũng không khiến mẹ quay lại nói sự thật.

Bà ấy bước ra khỏi phòng khách.

"Mẹ, giải thích đi." Tôi hét lên với bà ấy, nhưng không có phản ứng.

Này, hy vọng của tôi là con số không. Tuy nhiên, trước khi vào phòng mình, mẹ lại xuất hiện với khuôn mặt tươi cười cho thấy ảnh một người đẹp trai trên điện thoại di động của mẹ.

"Mẹ nhận người này, được chứ." Nói xong bà Ratchanee biến mất để lại tôi đứng một mình.

'Mẹ nhận người này, được chứ'.

Hmm, tại sao mọi thứ lại lộn ngược? Không phải như những gì tôi nghĩ. Làm thế nào mà có thể?

Vì mẹ không nói cho tôi biết nên tôi đã gọi điện để hỏi người đẹp trai chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, có vẻ như nó đang bối rối vì tôi với tốc độ ánh sáng đã không cho nó cơ hội giải thích. Tôi gọi cho người đẹp trai, nhưng ngay lập tức cắt cuộc gọi.

Tôi nằm trằn trọc gần một tiếng đồng hồ nhưng mắt tôi không có dấu hiệu buồn ngủ. Tôi chỉ đang nghĩ về nó. Tôi thừa nhận rằng tôi đã phát điên vì nó không nói với tôi bất cứ điều gì quan trọng. Chuyện nhỏ như thế này, nghĩ đến chuyện sau này giấu giếm sau lưng. Bí mật ngoại tình chẳng hạn.

Bắt đầu càng ngày càng suy nghĩ xa hơn.

5 cuộc gọi nhỡ

Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại nằm ngày cạnh gối. Màn hình sáng lên có người đang gọi. Tôi chưa sẵn sàng trả lời người gọi, tôi vẫn chưa muốn nói chuyện. Sợ thậm chí tức giận cho đến khi mất đi sự tỉnh táo. Nhưng dường như nó không bỏ cuộc. Khi các cuộc gọi không được trả lời, nó sử dụng LINE để thay thế.

Sn

<Sao thế? Nhấc máy lên >

Người tức giận nào sẽ nhấc điện thoại của mày, chết tiệt!

<Tại sao?>

Tôi không biết tôi đã không trả lời nó.

Hey, tại sao tôi lại khó chịu thế này?

<Tao sẽ đến đó>

Này, đồ điên! Tôi ngay lập tức nhảy dựng lên và kinh ngạc ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đây là thật hay đùa?

<Tao đã ra khỏi căn hộ>

Tôi sẽ không chờ đợi nó. Tôi quyết định trả lời LINE từ nó.

<Mày điên à? Về phòng ngay >

<Cuối cùng cũng có hồi âm. Tao gọi được không?>

<Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai>

<Không thể ngay bây giờ?>

<Nếu ngay bây giờ, ngày mai tao biết nói cái gì?>

<Tao muốn nói chuyện>

<Nếu mày gọi cho tao bây giờ, đừng gặp tao nữa >

<Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai>

Phải mất rất nhiều công sức cho việc này!!

*

Tôi thay quần áo xong chạy và xuống cầu thang vào bếp. Tôi thấy bà Ratchanee đang nấu ăn. Lúc đầu tôi muốn bỏ qua vì chuyện hôm qua, nhưng mẹ chỉ cười cho đến khi căn phòng ồn ào. Chúng ta hãy giải quyết vấn đề bằng cách ăn một chút trước khi nó 100%.

"Đi về nhanh, được không?"

"Tại sao?"

"Mẹ muốn tổ chức một bữa tiệc." Tôi nhăn mặt.

"Để?"

"Con mẹ đã có người yêu rồi."

"......."

Thôi, cứ như thế này đi mẹ ạ.

Khi tôi xỏ giày chuẩn bị ra khỏi nhà, mẹ đi theo sau. Như thể sợ tôi sẽ chạy trốn với một người không biết là ai.

"Nhanh về nhà."

"Con muốn đến trường." Tôi nói chạy ra khỏi nhà ngay lập tức. Hơn nữa, dù mẹ không có tổ chức tiệc, tôi cũng sẽ về nhà sớm thôi.

*

Đến trường, như một thói quen thường xuyên của nhóm năm người bạn. Chỉ là hôm nay có chút khó khăn, bởi vì người cao lớn kia ngồi ở giữa bọn họ.

Tao không muốn nói chuyện với mày, huh!!

"Yo, ngồi đây đi, bạn trai của nó muốn ngồi cạnh nó." Win ra hiệu cho Yo. Ngay khi Yo ngồi giữa Win và Po, tôi phải ngồi cùng nó dù rất miễn cưỡng. Không thể ngồi xuống ... xấu hổ. May mắn thay có một khoảng cách nhỏ để không đến quá gần.

Người bạn này thực sự thông minh về khoản này.

"Chết tiệt!" Tôi quay sang Pat đang ngồi cạnh người đẹp trai, cằm chống lên nhìn tôi không chớp mắt.

"Cái gì?"

"Hào quang của người vợ đang chiếu sáng, Gun."

"Cái gì mà vợ!" Tôi đưa tay định tát nó, nhưng nó nhanh chóng né được. Tôi quên mất vị trí này khiến tôi gần gũi hơn với người đẹp trai. Khi tôi nhận ra, tôi nhanh chóng lùi lại. Nó thích điều đó, nhưng tôi thì không.

"Xin hãy thương xót những người độc thân như chúng tao." Win nói.

"Ối.. úi." Po chọc ghẹo.

"Trái tim của tao còn mỏng hơn cả thịt lợn shabu nữa."Lần lượt Yo đang quyến rũ.

"Tại sao bầu trời lại có màu hồng?" Người cuối cùng Pat dang rộng hai tay và như thể nó đang hít thở không khí trong lành.

Tụi mày là bạn xấu.

"Ngu ngốc!" Tôi lớn tiếng mắng họ trước khi rời khỏi đó khi tiếng chuông bắt đầu buổi lễ vang lên. Mọi người tranh nhau xếp hàng. Âm thanh giễu cợt vang lên. Tôi đang ở trong một tâm trạng tồi tệ, vì vậy muốn giữ im lặng. Cách đó tốt hơn vì tôi không muốn giết bất cứ ai vào lúc này.

*

Sau giờ học, người cao lớn vội vã đi về phía tôi.

"Tại sao?"

"Chúng ta sẽ nói về chuyện này ở nhà." Tôi lảng tránh câu hỏi. Chạy nhanh đến trước cổng trường. Trên đường đi, người đẹp trai tiếp tục nói chuyện với tôi. Hỏi này, hỏi kia nhưng tôi chọn cách im lặng.

Taxi đã đến trước cửa nhà. Tôi, người thậm chí còn chưa đi xuống, đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trong nhà.

Wow, bà ấy đang có tâm trạng tốt, bà Ratchanee. Trả tiền xong, tôi lao ra ngoài. Người đẹp trai chậm rãi đi theo như thể nó biết tôi sẽ giết nó.

Phải, tôi biết rồi!!

Bật nhạc khiêu vũ. Tôi đi vào phòng khách nơi nhạc đang phát, nhưng không thấy ai ở đây.

Hừm, chắc mẹ đang ở trong bếp.

"Ngồi đây đợi đi." Tôi yêu cầu người phía sau ngồi xuống và đợi trên ghế sofa trước.

"Tao muốn gặp mẹ." Nhưng nó lắc đầu và nói ra ý định của mình. Quyết tâm thu hút sự chú ý của bà ấy, hả?

"Tùy mày." Tôi trả lời cho phép nó vì nếu tôi khăng khăng bắt nó ngồi, nó sẽ hỏi cùng một câu hỏi và điều đó sẽ khiến tôi đau đầu.

Tôi định bước vào bếp, nhưng ai đó vừa đi xuống từ tầng hai. Một người mà tôi đã không gặp trong gần một năm.

"Ba!"

"Cún con của ba." Tôi chồm dậy ôm lấy người đàn ông tôi yêu nhất trên đời.

"Ba." Nhanh chóng vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của ông ấy, điều mà tôi luôn làm khi còn là một đứa trẻ, nhưng không thường xuyên.

"Nói dối ah."

"Mẹ, tại sao mẹ không nói với con rằng hôm nay ba sẽ về?"

"Nếu mẹ nói với đứa trẻ cứng đầu này, con sẽ không đến trường."

Chính xác!

"Con càng ngày nặng như heo ấy."

"Heo gì? Vẫn là chó con đó."

Ba đặt tôi xuống và xoa đầu tôi trìu mến. Tôi đã được trao hơi ấm của ông ấy sau khi ông ấy trở về từ nơi xa gần một năm.

"Chào Tin."

Hửm? Tôi nhíu mày nghi ngờ khi Ba chào người đẹp trai bằng giọng điệu và lời lẽ như thể họ đã biết nhau từ lâu.

"Ba biết Ai Tin sao?"

"Biết. Hầu như ngày nào mẹ cũng gọi điện và nói với ba về điều đó." Tôi quay sang buộc tội vợ của ba tôi bằng một cái nhìn chết chóc.

"Và cậu ấy thường hay gọi cho ba." Ông ấy nói với tôi và quay sang người đẹp trai chỉ mỉm cười và gật đầu.

"Mày gọi cho ba à?" Tôi nhìn người đẹp trai với ánh mắt phản đối.

"Còn có cái gì giấu con nữa không?" Tôi hỏi mọi người với giọng khó chịu nhanh chóng đi ra phòng khách.

"Ba xin lỗi." Ba đến ngồi bên cạnh ôm tôi thật chặt.

"Con chỉ khó chịu thôi."

"Đừng khó chịu. Ít nhất con có thức ăn để ăn."

Đây là câu nói luôn đúng lúc.

"Đừng như thế!" Tôi đánh ba đang ngồi yên lặng ở phía bên kia.

"Tiếp tục nhé. Chúng ta đang có một bữa tiệc."

Lúc đầu tôi phớt lờ nó, nhưng vì điều này mà tôi mất bình tĩnh.

"Được rồi, nhưng hãy nói cho con biết về khai thác mỏ."

Phải có sự trao đổi. Ba cười và véo má tôi. Sau đó kể câu chuyện làm kỹ sư ở Mexico. Truyện vui, nghe vui tai. Nhưng, lạy trời, tôi không tài nào tập trung được khi nhìn ai đó cười.

'Điều gì khiến mày cười? Cười cho đến khi rách cái miệng'

Huh!

Ba hình như biết tôi không nghe nên thôi kể chuyện mà quay sang nói chuyện với người đẹp trai. Thay vì những thứ học thuật mà bộ não của tôi không thể với tới. Đôi khi tôi tự hỏi mình không được thừa hưởng tài năng ba hay mẹ thực sự ngoại tình?

"Mẹ."

"Gì?"

"Con là con của cha sao?"

"Tại sao con hỏi?"

"Ba thông minh, nhưng con ngốc."

"Ôi, con ngốc như mẹ con vậy."

Đã rõ, không cần tiếp tục.

Ba và người đẹp trai nói chuyện với nhau như thể họ đã biết nhau từ kiếp trước. Nó có thể trả lời bất cứ điều gì. Người nào mà thông minh như thế này?

"Con trai."

"Vâng thưa ba?"

"Chọn người giỏi."

"Hả?" Tôi làm vẻ mặt bối rối khi cho trái cây vào miệng.

"Làm tốt lắm!" Ba giơ ngón tay lên nhìn người đẹp trai. Nó cười đáp lại rất lịch sự. Tuy nhiên, khi liếc nhìn tôi, nó nhướng mày và nở một nụ cười ranh mãnh. Tôi hoàn toàn không đồng ý với những lời xu nịnh của ba mẹ.

Cùng nhau chiêm ngưỡng nào.

*[POV Tin]

Tôi xin phép Ba Mẹ để đi theo đứa con trai đang kích động của họ ra sân sau.

Nó ở đó, đang ngồi úp mặt xuống những tảng đá cẩm thạch. Nhận ra tôi ngồi cạnh, nó quay đầu đi chỗ khác.

"Xin lỗi."

"Không chấp nhận xin lỗi."

Giọng điệu hờn dỗi này ở mức độ cao nhất mà tôi từng biết.

"Đừng giận."

"Đã giận rồi."

"Không phải cố ý giấu diếm."

"Nhưng nó đã được che giấu."

"Mày nghe giải thích sao?" Tôi nói với giọng trầm. Ngay bây giờ tôi nghĩ rằng người nhỏ bé muốn biết toàn bộ sự thật về những gì tôi đã làm để được biết và gần gũi với Ba Mẹ của nó. Mặc dù tôi chỉ mới đến đây vài lần.

"......."

"Nếu mày không trả lời, điều đó có nghĩa là mày không muốn nghe." Tôi giả vờ bỏ đi. Nó vội vàng quay sang tôi với ánh mắt cương quyết như muốn nghe tôi giải thích.

"Giải thích đi." Với giọng điệu chắc nịch khiến tôi không nhịn được cười. Kantaphol cũ đã trở lại.

"Muốn tán con trai thì phải làm quen với phụ huynh".

Ôi!! Tôi bị nhìn chằm chằm với ánh mắt của một kẻ giết người.

"Điên!"

"Điên vì tình yêu."

"Đừng có lạc đề!"

Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt ửng hồng của nó.

Sau đó, tôi bắt đầu nói với nó từ đầu tại sao tôi rất thân với ba mẹ nó. Bắt đầu từ một người mẹ lo lắng cho con mình học hành không tốt. Khi tôi làm gia sư, mẹ cứ hỏi con mình thế nào. Nó đang học à? Nó có ngủ quên không? Tôi đã nói sự thật và một vài lời nói dối khiến bà ấy tin rằng tôi có thể chăm sóc cho đứa con trai yêu quý của bà ấy.

Về phần ba, gần đây tôi đã nói chuyện với ông ấy sau khi thú nhận với mẹ về việc tán tỉnh với con trai bà ấy. Tôi thực sự sợ hãi vì giọng nói của ông ấy nghe có vẻ dữ dội, nhưng hóa ra lại rất tốt. Ông ấy nói rằng ông ấy làm việc ở một quốc gia khác và hiếm khi có thời gian về nhà. Làm ông nhớ đứa con trai yêu quý của mình. Bạn có thể thấy nó trong mỗi câu. Khi biết tôi định tán tỉnh con trai, ba im lặng một lúc rồi vội cười. Vì đứa trẻ đó bướng bỉnh, nghịch ngợm, không thích chơi thể thao, tôi có thể làm được không? Một hôm tôi hỏi ba có ổn về tình yêu này không? Ông ấy trả lời: "Thời thế thay đổi rồi. Ai cũng có quyền yêu và được yêu đó là điều không có giới hạn, không riêng gì nam nữ". Sau đó ông ấy nhắc tôi đừng lo lắng về bất cứ điều gì.

"Cảm động rồi hả?"

"Im đi."

"Cũng đã lâu rồi." Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đã nghĩ rằng khi nói ra sự thật, nó sẽ khóc.

Chụt!

Bóng dáng nhỏ bé chạy vào nhà. Tôi vẫn ngồi đó mỉm cười và sờ lên bên má mà nó vừa hôn rồi chạy vụt đi.

Thay vào đó, không cần phải quá cảm động bằng cách tặng một món quà như thế này.

Một chồng sách và giấy cấc câu hỏi được đặt ở giữa bàn. Sáu cặp mắt mệt mỏi nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu. Đây thậm chí không phải là một nửa những gì chúng ta phải đọc. Po đã nói với tôi và mọi người trong nhón như vậy. Tôi muốn hét thật to với Phra Sumen rằng "Bộ não của tôi không thể chịu đựng được nữa". Nếu bạn phải học nhiều đến thế này, tốt hơn hết là bỏ học và đi làm khuân vác hoặc đánh cá.

"Ngay bây giờ mắt tao đầy chữ." Win vừa nói vừa dụi mắt mấy lần. Sau đó nhắc lại là nếu triệu chứng vẫn như cũ thì phải gấp rút mua Vita Berry về để sáng mắt.

"Bộ não của tao bị Lỗi 304." Tôi hít một hơi thật sâu rồi úp mặt xuống, miệng co giật như một con cá đang rất cần dưỡng khí.

"Cảnh báo Wifi 4G đã bị ngắt kết nối trong một giờ." Yo dựa vào lưng tôi và phàn nàn về điều đó cho đến khi người kia lắc đầu.

"Tập trung."

Hmm một tiếng với một giọng trầm. Có thể nhẹ nhàng hơn không?

"Tao đã quyết định." Win bên cạnh tôi nói.

"Vẫn còn rất nhiều việc phải làm." Po nói gay gắt.

"Hơn thế nữa, chúng ta có thể trở thành tu sĩ Phật giáo." Yo ẩn dụ.

Tuy nhiên, dù có cằn nhằn thế nào thì cuối cùng ai cũng phải nỗ lực. Chúng ta có một tương lai tươi sáng (rõ ràng đến mức người ta không thể nhìn thấy đường đi) đang bị đe dọa.

"Pat làm nổ bồn cầu à? Nó lâu quá." Win nói khiến chúng tôi nhớ rằng nửa giờ trước Pat đã cho phép đi vệ sinh mà thường thì không mất nhiều thời gian như vậy.

"Sống chậm." Po quay ra cửa thư viện và thấy bóng dáng của Pat đang đi về phía tôi. Tuy nhiên, eh!! Tại sao nó trông chán nản?

"Làm việc tốt?" Tôi trêu nó nhưng nó chỉ im lặng và nhìn tôi.

"Có chuyện gì với mày vậy?'

Hỏi xong, Pat ôm chặt lấy tôi, một tay xoa đầu tôi. Giống như nhân vật chính trong một bộ phim đang an ủi người em gái đau khổ của mình. Đây là cái gì? Có lẽ chán nản cũng cần một cái gì đó hỗ trợ. Tôi nhẹ nhàng xoa lưng nó. Thực sự là một cảnh hiếm từ nhóm này.

"Nếu Thần nhìn thấy điều này, mày sẽ bị giết." Win nói

"Nó sẽ không đến." Vỗ nhẹ bằng một giọng dịu dàng rồi nhìn tôi.

"Cái gì thế này, chết tiệt? Giải thích đi." Yo, người trước đó đã ngồi, nó di chuyển với vẻ mặt tò mò. Yo rất cảnh giác và...

Tôi liếc nhanh vào khuôn mặt của Pat, người đang nhìn lại tôi. Ánh mắt có thể đoán được là sự sợ hãi. Nói cho tôi biết một cái gì đó đã xảy ra.

"Hừm..."

Mọi người ngồi xuống, nhưng Pat vẫn lẩm bẩm 'à.. uh...' không nói lời nào. Người nghe đã chóng mặt, tôi cũng hơi chóng mặt.

"Nếu không dừng lại, tao sẽ cắt 'hạt giống' của mày và ném chúng cho chim." Yo đang bắt đầu tức giận.

"Tao nhìn thấy Thần đang ngồi nói chuyện với một cô gái ở hành lang dưới lầu." Pat nói thẳng trước sự sửng sốt của mọi người trong nhóm, đặc biệt là bản thân tôi. Ngoài ra còn có bằng chứng ảnh trên điện thoại cho mọi người xem.

Phải, thoạt nhìn tôi đã biết cô gái đó là ai.

"......."

"Có phải mày nhìn nhầm đúng không?" Po hét lên, nháy mắt với Pat và những người khác từ một nơi khác muốn nói điều gì đó, nhưng nó hoàn toàn im lặng. Tôi nhìn biểu cảm của mọi người với vẻ thấu hiểu, chắc họ không muốn tôi suy nghĩ nhiều.

Àh, tôi không lo lắng vì gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

"Không sao đâu, Pat." Tôi vỗ vai người bạn thân nhất của mình như một lời cảm ơn. Rồi mỉm cười với mọi người. Ngay lập tức lấy tờ tài liệu và lặng lẽ đọc nó. Cố gắng không nghĩ về nó, bởi vì tôi không muốn bất cứ điều gì làm tôi mất tập trung vào việc học. Thật không may, tôi không thể làm điều đó.

Tôi càng cố gắng, tôi càng nghĩ về nó nhiều hơn.

Một tiếng ho đã được nghe thấy. Bạn bè của tôi muốn nói chuyện với tôi về điều này, nhưng đã đến mức tôi sẽ không nói gì cả. Họ không dám bắt chuyện. Sau đó, một người đàn ông dũng cảm xuất hiện Yo nó không thể chịu được sự thật rằng mọi thứ đều im lặng. Nó hét to đến nỗi bàn bên cạnh phải quay lại nhìn.

"Tao sẽ đánh nó." Yo đứng dậy, nắm chặt tay.

"Bình tĩnh." Win đang ngồi gần đó đã nắm lấy cánh tay của người đang giận dữ. Cho nó ngồi xuống trước khi những người khác hoảng sợ nghĩ rằng nhóm này sẽ bắt đầu một cuộc chiến.

"Nó đang làm cái quái gì vậy?" Yo đang bắt đầu tức giận.

"Nghĩ bạn của chúng ta là đồ chơi hay gì?" Pat cũng xúc động.

"Đây rồi." Yo gật đầu đồng tình với Pat.

"Mày không định nói cái gì sao?" Nhìn tôi thật nhanh.

"Tao nên nói gì đây?" Tôi nói với một giọng nhỏ khi nhìn quanh những người bạn đang ở trong tình trạng khó khăn.

"Nói cho nó biết, hoặc là đánh nó. Tao có thể cùng mày cho nó một quyền." Oh, Yo đang nóng lên.

"Không cần." Tôi từ chối.

"Tại sao không?"

"Nó không sai."

"Sao nó không sai chứ?" Yo nắm chặt tay.

"Được rồi đó." Win, người đã im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Mày là người yêu của nó."

"Chúng tao vẫn chưa hẹn hò." Tôi nói chậm rãi.

"Hả?"

"Cái gì?"

Mọi người đều ngạc nhiên khi tôi nói điều đó, nhưng đó là sự thật bởi vì người đẹp trai và tôi không có quan hệ gì cả.

"Nhưng nó tán mày." Po tự hỏi. Tôi hít một hơi thật sâu vì lúc này tôi đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng dạo này nặng nề hơn.

"Nó chỉ tán tao, và tao chưa đồng ý."

"Nó phức tạp hơn nhiều." Win cau mày nhìn mọi người xung quanh.

"Bây giờ tao đang bối rối về các mối quan hệ tuổi trẻ." Pat gãi đầu.

"Mày nói như thể mày được sinh ra trong thời đại bùng nổ trẻ em vậy." Win lắc đầu.

"Tao không nghĩ rằng chúng ta có thể tập trung vào việc học ngày hôm nay." Po nhìn vào tất cả những người chưa sẵn sàng để học.

"Hừm."

Mọi người đều đồng ý. Sau đó tụi nó giúp nhau xếp sách lên giá, cho tài liệu vào cặp. Chuẩn bị rời thư viện để về nhà.

"Mày đi đâu?" Po choàng tay qua người tôi và hỏi với giọng lo lắng. Tôi lắc đầu và nói rằng tôi muốn trở về nhà ngủ vì hơi nhức đầu. Nó không hỏi gì thêm.

"Tao cần đi tiểu một chút." Pat vừa nói vừa cầm cái đó của mình. Po nhanh chóng hướng dẫn nó vào nhà vệ sinh.

"Mau lên đi." Yo, vẫn bực mình.

Sau khi Pat nói xong, chúng tôi nhanh chóng bước xuống cầu thang và chia tay nhau để về nhà. Chỉ có tôi và Po đi cùng một hướng. Xuống hành lang, tôi liếc nhìn người đẹp trai. Nó không đi một mình mà với cô gái khi nãy. Nó củng cố thêm những sự thật về Pat đã được kể trước đó. Khiến cả trái tim tôi đau nhói.

Tôi thở dài và hất mặt sang hướng khác. Tôi không muốn nói chuyện với người đẹp trai. Tuy nhiên, vũ trụ dường như không đứng về phía tôi. Bóng dáng cao lớn đi thẳng về phía này. Điều không thể tránh khỏi, tôi đã phải nhìn thấy nó.

"Tao ở đây." Po người đứng bên cạnh tôi đã nhìn thấy mọi thứ với tôi. Nó thì thầm với tôi, siết nhẹ cánh tay tôi để động viên. Tôi quay lại và mỉm cười với nó.

Bây giờ, khi tôi cảm thấy cô đơn, tôi vẫn có những người bạn thân ở bên.

Không nói một lời, cả hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Người đẹp trai nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh, tôi cũng vậy. Chỉ có cô gái cười tươi với tôi và Po.

"......."

Tôi có rất nhiều lời muốn nói để hỏi nó. Tuy nhiên, mọi lời nói đều bị nuốt chửng bởi ý nghĩ rằng nó sẽ trở nên vô ích lúc này. Chỉ có sự im lặng lướt qua nhau.

Sự thật trước mắt, biết nói gì đây?

"Chào anh Gun, anh Po."

Cô gái chào tôi và Po.

Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại. Nhìn chằm chằm vào người đẹp trai rồi lại nhìn vào học sinh lớp dưới trong khi vẫn suy nghĩ điều gì đó trong tâm trí tôi.

Họ rất phù hợp..

"Em đã gặp anh Gun cũng như anh Po. Có thể anh chưa biết em."

Nhanh chóng quay lại nhìn và nói chuyện với Po.

"Em là Namwan, người yêu của anh Tin."