webnovel

Chương 10

Xin chào!!

Hình ảnh một nhóm nam sinh với khuôn mặt tươi cười nhảy xuống sông làm tôi nhớ lại hồi còn học tiểu học khi về thăm nhà bà ngoại ở tỉnh khác. Ngôi nhà nằm giữa một khu vườn và một dòng sông nhỏ chảy sau nhà. Tôi nhớ hồi đó tôi và anh họ chơi không biết chán từ sáng đến tối.

"Còn ngồi đây làm gì?"

Giờ tôi phát chán với chủ nhân của giọng nói đang đứng thẳng. Tôi cố chạy đi và ngồi cách xa nó vẫn đi theo, không ngừng ngắt lời.

"Không gì." Vì cũng lười trả lời nên mình trả lời ngắn gọn. Vừa nhún chân vừa đung đưa dưới nước sông. Không biết nó để làm gì nhưng thật vui khi làm.

"Nước dừa."

Một trái dừa cắm ống hút trắng vươn ra để đánh lạc hướng tôi quan sát cảnh vật. Tôi thực sự hơi khát nước đến mức nuốt nước bọt. Tuy nhiên, tôi phải giữ giá.

"Không."

"Đem đi rửa mặt."

"Ai Tin!" Tôi giận dữ quay về phía nó trong khi giơ tay và chuẩn bị đập vào đầu nó. Nó vội vàng trốn thoát nếu không sẽ có một vụ ám sát.

Mày thật tệ!

"Đi xuống và chơi đi."

Hửm? Tôi nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ đã nổi lên trước mặt tôi. Chỉ vào tôi, cậu bé gật đầu và hét lên cho những người khác nghe thấy tôi sẽ đi bơi.

Tại sao nó lại ép buộc tôi như vậy? Thôi nào, tôi sẽ không xuống nước đâu. Tôi đã thấy các bài đánh giá trên các trang web nổi tiếng, sợ mực nước cao hơn tôi. Cuối cùng tôi gieo mình xuống sông. Lạnh hơn nhiều lần so với khi chân tôi ướt sũng trước đó. Sau đó bơi đến một nhóm trẻ em đang nhảy khỏi những tảng đá dọc theo bờ sông. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhất là đứa rủ tôi xuống chơi. Lộn nhào dưới nước một cách duyên dáng cho đến khi có tiếng vỗ tay và cổ vũ khác

"Xin chào."

"Xin chào." Tôi quay sang nhìn người đứng bên cạnh với ánh mắt hơi nghi ngờ.

"Tôi là Ohm."

"Ồh, tôi là Gun." Tôi gật đầu giới thiệu bản thân sau khi người cao lớn tự giới thiệu trước đó. Xét về ngoại hình và khuôn mặt, cậu ấy có thể lớn tuổi hơn tôi.

"Cậu đến đây một mình?"

"Đúng." Tôi trả lời với một nụ cười.

"Ai nói?"

Há!! Tôi và anh trai quay lại thì thấy giọng nói của người thứ ba phát ra từ phía sau. Tin tiến đến trong khi nhướng mày.

"Cậu ấy đi cùng tôi." Người đẹp trai nói rồi tiến lại gần tôi và ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi không biết làm thế nào mà nó làm khuôn mặt đó với cậu ấy. Người đó quay lại bè không lời từ biệt tôi.

"Anh trai à, anh đang làm gì đấy?" Tôi thành thật hỏi mà không quên gỡ cánh tay nó ra khỏi cổ tôi.

"Không có."

"Đừng nói dối."

"Không nói dối." Nó cứ phủ nhận. Rồi nó cũng bơi trở lại bè không lời từ biệt.

Hả, mày nghĩ tao sẽ để mày đi mà không nhận được câu trả lời à? Bây giờ tôi bơi theo ngườ đẹp trai cho đến khi tôi đến nơi. Nhanh chóng nhảy lên và ngồi cạnh nó. Nó nhìn tôi, nhưng tại sao lại nhìn xuống dưới?

"Nhìn cái gì?" Tôi khịt mũi để làm nó tỉnh lại . Mày nhìn gì? Có cái gì trên người tao sao?

"Không." Người đẹp trai nói với một giọng trầm rồi quay đi.

Nó đang tỏ ra lo lắng.

*

Gió đập vào cơ thể ướt sũng này khiến tôi bắt đầu run lên. Tôi nghĩ mình nên đi tắm và thay quần áo. Khi tôi định đứng dậy, nó đã nắm tay tôi và tôi lại ngồi xuống chỗ cũ.

"Đợi một chút."

"Gì?"

Tôi hoàn toàn bối rối trước hành vi của nó. Người đẹp trai không nói gì. Chỉ đứng dậy và lấy áo khoác. Sau đó ném nó vào tôi.

"Mặc cái này để người ta không nhìn thấy."

Tôi lấy cái áo khoác của nó ra khỏi đầu. Tôi hạ mắt xuống để xem một điều phù hợp với những gì người đẹp trai nói.

Hừm, cái áo sơ mi trắng nhìn xuyên thấu của tôi, nhưng tôi là con trai. Không có gì phải xấu hổ cả. Thậm chí ngay cả áo tôi cũng dám cởi.

"Không cần." Tôi trả lại chiếc áo khoác cho chủ nhân của nó và sẵn sàng bước đi. Thật không may, chiếc áo khoác lại được sử dụng bởi một dáng người cao lớn để che đi cơ thể của tôi.

"Mặc cái này đi. Đừng cãi." Rồi nó dắt tay tôi đi thay quần áo trong phòng tắm mà không nói chuyện gì khác trên đường đi.

Sau khi vui chơi các hoạt động dưới nước, tận hưởng gió cũng như phong cảnh, tôi quay trở lại resort mà mình đang ở. Có thể làm tôi kiệt sức một chút ngày hôm nay. Khi tôi bước ra khỏi xe, tôi cảm thấy đau nhức khắp người.

"Sao?" Người đi theo tôi hỏi. Tôi ngước lên nhìn nó, vẫn cảm thấy đau nhức.

"Cổ tao đau." Tôi thì thầm với nó trong khi dùng tay phải xoa bóp cổ.

"Tao nghi ngờ có ma đang trèo lên cổ mày."

"Độc đoán!"

Từ chỗ không nghĩ ngợi gì, giờ tôi bắt đầu hoang mang. Đến mức phải đi bộ đến cửa kính của khu nghỉ mát để xem có thứ gì đó đang treo trên cổ tôi không.

"Muốn tao xoa bóp không?" Và đột nhiên nó lại tốt với tôi sau khi làm tôi sợ.

"Không." Tôi trả lời nhanh.

"Đây." Nó nói rồi kéo tôi lên phòng. Tiếp theo bảo tôi ngồi đợi trên giường nó trong khi nó lấy đồ trong tủ.

"Vào phòng tắm rửa chân trước đi." Nó ra lệnh cho tôi. Tôi vâng lời, nhưng khập khiễng để rửa chân. Sau đó nó trở lại chỗ ngồi của mình.

"Cái khăn tắm, hey!" Tôi hét lên khi thấy người đẹp trai lấy khăn lau chân cho tôi.

"Im đi."

Nó đánh mạnh vào chân tôi khi tôi cố gắng kéo chân mình lên. Tôi chỉ không muốn khăn tắm bị bẩn, tại sao mày phải tàn nhẫn như vậy? Tôi ngồi im như nó ra lệnh. Nhìn người cao lớn bắt chéo chân trên sàn trong khi lau khô chân cho tôi. Nhanh chóng lấy thuốc giãn cơ bôi lên chân tôi nhẹ nhàng xoa bóp.

"Cảm ơn." Tôi lẩm bẩm với một giọng rất nhỏ vì tôi phải nói những lời ngọt ngào với người đẹp trai đó. Nó nhíu mày.

"Tao không nghe thấy."

Thôi đi! Được rồi, tao biết mày nghe thấy tao nói, người đẹp trai.

"Cảm ơn." Bây giờ tôi đang ở gần tai nó hơn. Nếu vẫn không nghe được thì nên đến bệnh viện chọc rửa tai.

"Còn đau chỗ nào?"

Hmm... khỏe lại rồi. Nói lời cảm ơn một lần nữa với một giọng ngọt ngào sau đó.

"Cổ, lưng, vai, cánh tay, hông." Người đẹp trai nghe tôi nói thậm chí còn hít một hơi thật sâu vì kinh ngạc.

"Đợi một chút." Nhưng những lời tiếp theo của nó làm tôi ngạc nhiên vì nó không hề phàn nàn.

"Tay của mày rất tốt." Tôi giả vờ khen ngợi người cao lớn đang xoa bóp vai cho tôi. Nghiêm túc mà nói, nó thực sự giỏi trong việc mát xa. Thực sự làm giảm đau nhức.

"......." Người đẹp trai không nói gì. Tôi nghĩ nó đang tập trung ở mức cao nhất. Sau khi xoa bóp vai, tiếp tục xoa bóp trên cả hai cánh tay.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Lần này tôi thực sự khen ngợi nó. Người đẹp trai nhìn tôi với đôi lông mày nhíu lại như thường lệ. Tôi không biết nó có bị stress không? Tôi không thể không đặt ngón trỏ của mình vào giữa đôi lông mày của nó.

"Các nếp nhăn đã biến mất." Tôi nói với một nụ cười khi thấy đôi lông mày đang nhíu chặt của người đẹp trai đã nới ra. Tôi nên được trao giải Nobel Y học năm nay.

Hmm... vậy tại sao mày lại nhìn vào mặt tao?

Tôi bắt đầu đảo mắt đi khi người trước mặt tôi im lặng. Bàn tay tôi vừa chạm vào trán nó thì bàn tay mạnh mẽ của nó nhanh chóng xoa xoa mu bàn tay tôi.

Thật mềm mại.

Tôi quay sang bàn tay mà người đẹp trai đang nắm, cảm thấy rất do dự. Nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt sắc nét của nó gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Tôi cố gắng giải thích những gì nó đang truyền đạt qua ánh mắt của nó. Rồi nhắm mắt lại, có thứ gì đó hướng vào mặt tôi.

Biết vậy, nhưng sao phải căng thẳng đến mức không nói nên lời?

"Môi của mày."

Người đẹp trai thì thầm nhẹ nhàng.

"Ah..."

Tôi muốn hỏi, cái gì, khi nào và tại sao? Đáng tiếc là quá muộn, đôi môi của tôi đã hoàn toàn khép lại.

Tôi chỉ vừa...

Nụ hôn! Nụ hôn từ người đẹp trai?

Tôi mở mắt ra để xem những gì đang xảy ra trước mặt mình. Chỉ có đôi mắt của một người đẹp trai với mí mắt thanh tú. Ánh mắt anh thật ấm áp và dịu dàng.

*[POV Tin]

Khi tôi rời nụ hôn, nó đã mở mắt ra. Đôi mắt sáng của nó dường như run lên như thể nó đang suy nghĩ điều gì đó và nhanh chóng nhìn đi hướng khác. Bàn tay nhỏ hơi dùng sức đẩy tôi ra. Mày sẽ làm gì với tao?

Tôi hạ tay người trước mặt xuống. Tôi chống cằm để nhìn thẳng vào mắt nó lần nữa. Môi nó mấp máy muốn nói gì đó. Nếu đó là một từ bị cấm, tôi không muốn nghe nó.

"Hôn tao lần nữa."

"Hôn tao lần nữa." Tôi vô tình nói điều đó mà không suy nghĩ trước. Tại thời điểm này, sẽ là quá muộn nếu tôi rút lại những lời đó hoặc chọn không nói chúng ngay từ đầu. Người đẹp trai này đã biến thành một kẻ săn mồi đói khát. Đưa khuôn mặt sắc lạnh của nó lại gần, tôi cũng dùng tay nắm lấy cằm của nó như thể tôi thực sự muốn.

"Nó có thể nhiều hơn một nụ hôn." Người trước mặt tôi thì thầm.

Ai muốn nhiều hơn từ mày chứ, chết tiệt? Xem nó nói kìa!

Tôi muốn phản đối nhưng đã quá muộn bởi đôi môi dày và ấm áp của nó lại một lần nữa hôn tôi. Nó khác với lần đầu tiên. Tại sao nó lại mềm như vậy?

Tôi không nghĩ mình sẽ hứng thú với nụ hôn cùng giới.

"Ưm."

Mày muốn tao tắt thở hả, đồ ngu? Tôi cố gắng đẩy ngực của người đẹp trai vì tôi cảm thấy khó thở, nhưng nó không quan tâm. Khi tôi quằn quại và vùng vẫy, nó túm lấy tôi và ôm tôi chặt hơn. Tôi đã nghĩ chúng tôi là cặp song sinh dính liền mới nhất trên thế giới; Không có thời gian nào mà tôi có thể tránh khỏi sự đụng chạm chặt chẽ của nó. Tôi đang cố gắng. Tất cả những cảm giác và cảm xúc sâu sắc nhất của tôi đang cuộn trào và dâng trào, bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Người đẹp trai ấn môi tôi càng chặt, tôi càng cảm thấy nhẹ nhàng như thể mình đang lơ lửng trên bầu trời. Cái lạnh của điều hòa phả vào da thịt tôi cho đến khi tôi cảm thấy lạnh, lạnh như băng, khiến tôi tỉnh hẳn. Tôi liếc nhìn mình và thấy rằng chiếc áo sơ mi tôi đang mặc đã biến đi đâu mất.

"Hey!" Tôi hét lên khi bị đẩy xuống giường. Nó chỉ nên là một nụ hôn, mày không được 'làm' tao.

"Suỵt..." Nó đặt một ngón tay lên môi tôi ra hiệu bảo tôi im lặng. Mày điên à? Ở thời điểm này, chuyện này sao có thể im lặng được!

Tôi lấy hết sức ngồi dậy và dựa lưng vào tường phòng, nhưng nó chỉ ngày càng 'hứng' hơn và không quan tâm tôi đang làm gì. Nó thậm chí còn hôn tôi thêm nữa.

"Dừng lại!" Tôi hét lên khi tay áp vào khuôn mặt đang trên hõm cổ, nhưng không được. Người đẹp trai dùng bàn tay khỏe hơn giữ cánh tay tôi chống xuống giường. Nó nhanh chóng ngửi như thể nó đang ngửi mùi hoa.

Mày bị tâm thần hả? Nhưng tôi cảm thấy mê mẩn, yếu đuối và lạc lối trong cơn loạn tâm thần của người đẹp trai này. Cho đến khi vặn vẹo hay làm bất cứ điều gì để tránh điều này, bây giờ tôi đã để cho người đẹp trai này dễ dàng đặt tôi nằm đúng vị trí. Tiếp theo, dáng người cao lớn ngồi lên người tôi và cởi bỏ quần áo. Cho thấy cơ bắp của mình.

"Mày muốn làm?"

"Hừm."

Ngay lập tức trả lời.

Tôi hoảng hốt và lo lắng nhìn người phía trên mình. Có lẽ không nên quan hệ tình dục với bạn 'không' thân của mình, một người con trai. Điều đó có nghĩa là có một 'cậu bé' giống nhau.

"Chúng ta có thể làm sau được không?" Tôi nói điều này như tôi thường nghe trong một bộ phim. Với một giọng đàm phán tế nhị không phải là phong cách của tôi. Tôi không thể không thử với người đẹp trai này để cho nó thả tôi ra.

"Không thể."

Chết tiệt! Mày có thể nói đồng ý với những lời ngọt ngào của tao?

"Mày nghiêm túc chứ?" Tôi hỏi lại. Kết quả? Người phía trên tôi không trả lời gì cả. Thay vào đó sử dụng ngôn ngữ cơ thể như một câu trả lời, nó hôn lên má tôi. Mỉm cười thật ngọt ngào với tôi khiến tôi nổi da gà.

Tôi thích người đẹp trai kiêu ngạo hơn.

"Tao sẽ không làm..."

Hả? Tôi có nghe đúng không?

"Thật không?" Tôi hỏi lại cho chắc ăn. Người đẹp trai gật đầu và đứng dậy khỏi tôi, nó kéo tôi ngồi xuống cạnh nó.

"Tao không muốn ép buộc."

Hmmm... mày nói cứ như nhân vật chính trong phim vậy. Nhưng tôi thích nó.

Tôi hơi bối rối, vội đứng dậy ra khỏi giường lấy quần áo.

Đừng quên thể hiện lòng tốt bằng cách nhặt quần áo của nó nữa. Người đẹp trai đã lấy nó và mặc vào.

"Tao ghét nụ cười của mày." Tôi nguyền rủa thẳng thừng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người đẹp trai, nó thật đáng sợ làm sao. Nó không hợp với mày chút nào.

"Thật sự rất ghét."

"Tại sao?"

Tôi bối rối.

"Mày sẽ thấy thường xuyên." Nó nói và đưa tay ra xoa đầu tôi.

Chết tiệt! Sau đó, người đẹp trai bước vào phòng tắm. Tôi tận dụng khoảnh khắc vàng ngọc này để trốn về phòng, nằm trên giường suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

'Hôn tao lần nữa.'

Những lời đó vẫn văng vẳng bên tai tôi. Tiếp tục lặp lại những sai lầm mà tôi đã mắc phải. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tìm ra được lý do tại sao mình lại nói như vậy. Tôi chỉ biết rằng trong sâu thẳm nó tự động nói ra điều đó như thể nó đã được ghi vào não tôi.

"Tao có thể thích mày sao, Ai Tin?" Tôi tự hỏi liệu đây có phải là câu trả lời hay không.

"Không! Tao không thích mày. Não của tao đã hiểu sai." Tôi lắc đầu. Vội tìm lý do khác để bào chữa bằng cách đổ lỗi cho cơ quan điều khiển trí óc.

Điều này khiến tôi choáng váng, tôi quyết định cho đầu óc và cơ thể nghỉ ngơi, nhưng sự mệt mỏi này dường như khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ sâu. Tỉnh dậy đã là ba giờ sáng.

Cốc cốc...

Ai đang gõ cửa?

Tôi dụi mắt và đứng dậy khỏi giường. Đi bộ lén nhìn qua lỗ nhìn trộm của cửa để xem ai đang ở phía trước căn phòng.

Người đẹp trai!!! Tại sao nó đến?

Tôi mở cửa và nghiêng đầu.

"Sao?" Thấp giọng ám chỉ phòng này không tiếp khách.

"Tao muốn ăn." Đôi lông mày của người cao lớn nhíu lại, không hài lòng với giọng nói không thân thiện của tôi khi nó cho xem hộp đựng thức ăn. Tôi vừa ngủ dậy, đang rất đói.

"Ai cho mày vào phòng của tao?" Tôi hỏi với giọng cáu kỉnh và cũng hành động như một đứa trẻ.

"Muốn ăn." Người đẹp trai với giọng điệu đe dọa.

"Ăn." Tôi đầu hàng vì việc này.

"Này, tao không muốn." Tôi lập tức bày tỏ sự khó chịu khi mở hộp thức ăn ra và chỉ thấy toàn rau xanh và các loại ngũ cốc sặc sỡ khác. Không có thịt và các nguồn năng lượng khác.

"Chúng ta ăn thôi." Người cao lớn nói. Có vẻ như khó chịu với tôi.

"Ăn hết đống này, tao có thể quang hợp."

Chết tiệt, rất nhiều rau lá xanh. Ăn xong, tay tôi có thể nhổ lá ra.

Tôi đã cố gắng chế nhạo nhưng thực tế là thức ăn này không phù hợp để tiêu hóa, nhưng nó dường như không quan tâm. Cuối cùng, tôi đã phải ăn salad để duy trì sự sống của mình trong nạn đói tồi tệ nhất.

"Ăn cẩn thận." Nó ân cần đưa tay lau khóe miệng tôi.

"Tao biết." Tôi nhanh chóng chuyển sang và dùng tay của chính mình để lau nó.

"Cà chua rất hữu ích. Hãy ăn nhiều vào."

"Cô có phải mẹ cháu không?"

Mày phàn nàn rất nhiều, tai tao đau.

"Tao muốn nhiều hơn một người mẹ."

"Vậy là ba tao?" Tôi nhướng mày nghiêng đầu hỏi nó.

"Vậy là ba đỡ đầu của mày." Người cao lớn nói với giọng điềm tĩnh và tinh tế.

"Ai Tin!"

Tao muốn chọc vào mắt mày với một cái nĩa.

Ba à!!

*[POV Tin]

Tôi nhìn người có khuôn mặt khó chịu nhưng hai má lại phồng lên mà tôi không khỏi bật cười.

"Đã no rồi?" Tôi hỏi khi thấy nó đang phân loại rau.

"Sống này." Nó dùng nĩa để gắp củ hành tây, chỉ vào tôi và có một biểu cảm ranh mãnh trên khuôn mặt.

"Tại sao mày không ăn nó?" Tôi giả vờ nghe có vẻ gắt gỏng.

"Nó có mùi khủng khiếp." Người nhỏ bé lẩm bẩm.

"Đặt nó ở đây."

"Ở đây?"

"Hừm." Tôi đóng cửa. Củ hành nhanh chóng bị ném vào thùng rác.

Haha.

"Cảm ơn vì thức ăn." Người nhỏ bé nói bằng một giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy. Khi nó cảm ơn, giọng nótrầm xuống, không giống như tiếng gầm gừ thường ngày khiến tôi gần như điếc tai.

"Tao có thể hỏi gì khác ngoài lời cảm ơn không?" Tôi cười. Giả vờ làm nó tức giận.

"Gì?" Nó cao giọng.

"Hôn môi tao một lần nữa đi." Tôi chỉ tay vào môi mình. Nở một nụ cười.

"Lại đây hôn chân tao!" Nó bắt đầu tức giận và giơ tay chuẩn bị làm tổn thương cơ thể tôi. Tôi vội vàng tránh khỏi đó, đợi cho đến khi có thể lẻn vào và hôn trộm lên má nó rồi mới chạy ra khỏi phòng. Nó với tiếng hét sau lưng tôi.

"Đồ khốn!"

Vào buổi sáng của một tuần mới, tôi đến trường uể oải và mệt mỏi vì những hoạt động thể chất vất vả của ngày nghỉ, kể cả chạy mini-marathon quanh Kanchanaburi, và một việc phải làm nữa là chiến đấu với người đẹp trai xấu xí đó.

"Ở đây, ở đây." Po gọi từ xa nghe như giai điệu của một kẻ xấu trong phim truyền hình. Những người còn lại quay lại nhìn tôi, một số huýt sáo, một số vỗ tay.

Tôi làm bạn với chim, đười ươi hay gì? Họ đang trở nên kỳ lạ hơn mỗi ngày.

"Có chuyện gì vớitụi mày vậy?" Tôi đứng dậy và hỏi với giọng khản đặc khi đến bàn chung. Tất nhiên họ không trả lời, thay vào đó cười rất tươi.

Tôi bực mình khi nhìn thấy chúng nó.

"Chết tiệt!"

"Tại sao mày tức giận? Kantaphol đánh nhau với chó." Pat nói đặt tay lên cằm tôi. Tôi vội vàng gạt đi.

"Ha ha ha!" Những người còn lại cười vui vẻ.

"Chó gìiii?" Tôi cau mày nhìn mọi người xung quanh. Win trả lời bằng cách cho tôi xem màn hình điện thoại trên tay nó.

"Đây này." Tôi lấy điện thoại của Win để xem kỹ hơn. Có một bức ảnh tôi sủa những con chó khi đang chạy bộ ở Kanchanaburi vào thứ Bảy tuần trước.

"Trời ạaaaa."

"Mày đã lấy cái này ở đâu vậy?" Tôi hét lên yêu cầu câu trả lời từ mọi người ở đây.

"Họ đã chia sẻ nó khắp trường."

"Hả?" Po đưa cho tôi điện thoại của nó. Tôi đã cuộn và tìm thấy rất nhiều người chia sẻ bức ảnh này.

Ôi, Điên!

"Chết tiệt!" Tôi đặt tay lên đầu cho đến khi tôi rối tung lên. Điều gì đã xảy ra với cuộc sống của tôi?

"Bộ chuyện này vui lắm hả?"

"Vui lắm hả, thật đáng xấu hổ!" Tôi nói với Yo, người đang cố nhịn cười.

"Hahaha, tao cười." Pat lại vẫn còn, nó phóng to ảnh của tôi và cho mọi người xem.

"Mẹ kiếp, câm miệng!" Tôi đã cảnh báo. Nếu mày không ngừng nói, cười hoặc đùa giỡn, tao sẽ làm cho răng của mày rơi ra. Cứ chờ xem.

"Trời ơi!" Tôi ngồi giữa Po và Win. Nhìn vào màn hình điện thoại, nhiều lượt thích, bài đăng và lượt chia sẻ. Rất nhiều. Làm sao họ có được? Tôi nghĩ trong lòng.

"Tụi mày, bức ảnh này càng phấn khích hơn nữa." Từ sự im lặng vì lời đe dọa của tôi, Pat đột nhiên lên tiếng khiến những người khác bối rối. Bao gồm tôi, nhưng phải giả vờ không quan tâm.

"Hey, để xem nào."

Và sau đó họ đổ xô đến màn hình điện thoại của Pat.

"Ôi, là vợ có chồng khác." Yo nói.

"Trái tim tôi." Tiếp theo là Win đặt tay lên ngực trái và như thể ngã xuống bàn.

"Tôi quá yếu." Po hành động như một con rắn trườn ngủ trên lưng Win.

Hừ, hợp tác tốt, lũ bạn chết tiệt!

"Đặc biệt là?" Mọi thứ dường như gây áp lực để kích thích sự tò mò của tôi cho đến khi tôi lên tiếng và nhìn thấy bức ảnh. Tôi dán mắt vào màn hình, theo phản xạ mở to mắt ngạc nhiên.

"Ai chụp?"

Người đẹp trai và tôi đứng đó nói chuyện. Tôi nhớ nó quấy rầy tôi và tôi quát nó. Tuy nhiên, tại sao bức ảnh lại giống như một cặp đôi dễ thương?

"Trời ạ!" Vừa nghĩ đến bức ảnh mình nhìn thấy, Pat bất ngờ kêu lên khiến mọi người hốt hoảng.

"Tại sao nó ở đây?" Yo quay lại và tát vào đầu nó một cái sau khi hỏi tại sao nó lại la hét.

"Ở đằng kia!" Nó nao núng chỉ sang một hướng khác, tất cả bọn họ cũng nhìn theo.

"Trời ơi, người đẹp trai!"

Mọi người há hốc miệng.

"Vị thần đã thay đổi." Win dụi mắt hết lần này đến lần khác.

"Kiểu tóc mới của nó hung dữ hơn." Po lấy điện thoại di động và chụp ảnh.

"Này, bình tĩnh đi." Tôi lẩm bẩm khó chịu. Nó vừa mới cắt tóc và đang đi loanh quanh tỏ ra rất ngầu với những người bạn đi hai bên trông giống như vệ sĩ riêng của người đẹp trai.

"Bình tĩnh cái gì? Đây là cấp độ thần." Pat đã phản đối kịch liệt lời nói của tôi.

"Muốn tán." Nó tiếp tục với một giọng ngọt ngào, liếc nhìn tôi.

"Tán đi."

"Sao giọng mày cao thế?" Win nheo mắt nhìn tôi. Po ngồi bên cạnh cũng có thái độ tương tự.

"Không phải." Tôi từ chối bằng giọng the thé. Ai biết. Tôi chỉ biết rằng giọng nói của tôi rất khác thường.

"Tao không thích cướp bạn trai của bạn mình."

"Bạn trai ai?"

"Hãy hỏi người bên kia." Tôi nhìn theo ánh mắt của Pat và những người khác. Bây giờ người đẹp trai đang đứng cạnh bàn của tôi. Tại sao mày ở đây, kẻ gây rối?

"Xin chào Tin." Yo là người đầu tiên chào đón người đẹp trai cùng với Thewson và những người bạn của anh ta.

"Uh." Nó trả lời cộc lốc theo kiểu thông thường mà ai cũng biết.

"Mày tán người béo này khi nào?"

"Pat chết tiệt!" Tôi lớn tiếng và tát thật mạnh vào đầu cậu bạn lắm mồm. Người được hỏi chỉ im lặng rồi quay sang nhìn tôi cười.

"Tán lâu rồi."

Một lúc im lặng khi giọng nói của người đẹp trai phát ra. Mọi thứ ở đây dường như đã bị mụ phù thủy Medusa đóng băng thành đá. Dần dần họ nhìn nhau và hét lên từng người một.

"Wow..." Họ không ngừng trêu chọc tôi. Hợp tác rất tốt. Cho đến khi tôi không biết phải làm gì.

Vì mày Tin!! Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn với ánh mắt khinh thường.

*

Sau buổi lễ, tôi vào lớp với những người bạn khác của mình bằng cách cấm tất cả bọn họ thảo luận về người đẹp trai và cuộc chiến của tôi với con chó. Nếu không, tôi sẽ đá vào miệng họ cho đến khi họ chảy máu. Ngay khi bước vào lớp, tôi ngồi cạnh Sound trong khi đợi cô Poona.

"Mày đang chơi gì vậy?" Tôi tò mò hỏi người ngồi cạnh vì tôi thấy nó ấn vào màn hình điện thoại đến mức gần như xuyên thấu được màn hình.

"Killer." Nó chậm rãi trả lời.

"Nghe có vẻ kích thích."

"Kích thích... đó là một phương thuốc tốt cho sự cô đơn." Nó nói, người thậm chí không thèm liếc nhìn tôi dù chỉ một giây.

Hừ, tao mặc kệ mày.

"Người như mày mà cô đơn à? Suốt ngày thấy mấy cô gái vây lấy mày." Tôi nói sự thật vì Sound rất quyến rũ. Các nữ sinh lớp dưới cùng đồng cảnh reo hò không thua gì các fan của người đẹp trai mà kiêu ngạo.

"Tao thích em ở đây hơn."

"Khùng." Tôi đẩy vai nó.

"Mày không cho tao cơ hội?" Nó giống như một con mèo đòi thức ăn từ chủ nhân của nó.

"Không."

"......."

"Tình bạn tồn tại lâu dài nhất." Tôi quay sang người im lặng. Vươn tay vỗ vỗ vai nó. Tôi nói với giọng nghiêm túc. Những mối quan hệ thân thiện này là lâu dài nhất. Sound nở một nụ cười nhẹ với tôi như thể nó sẽ hiểu những gì tôi đang nói. Tuy nhiên, câu tiếp theo khiến tôi nhận ra rằng nó khó hiểu một cách đáng kinh ngạc.

"Còn Tin thì sao? Tụi mày cũng là bạn à?"

Câu hỏi của mày là gì? Tại sao mày lại ám chỉ tao và người đó?

"Bạn bè." Tôi trả lời ngắn gọn. Ai mà biết. Tôi không biết phải nói gì.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" Yo bất ngờ xuất hiện để tham gia cuộc trò chuyện. Đó là một điều tốt vì nó làm gián đoạn cuộc trò chuyện của tôi và Sound đang gặp khó khăn.

"Mày đừng phiền phức như vậy được không?" Tôi đảo mắt.

"Trời ơi." Yo nhìn tôi rồi nhanh chóng nhìn hành lang bên cạnh Sound trong góc.

"Ai đó đang tới." Tôi hướng một cái nhìn như Yo đã nói. Tôi thấy Thewson đang nhìn tôi.

"Gì?" Tôi hỏi trong khi nhướn mày.

"Có người đưa cái này cho mày." Thewson đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ.

"Ai?"

Nó không nói gì quay về chỗ ngồi. Tôi mở tờ giấy ra. Do dự. Có một cô gái gửi cho tôi một bức thư tình? Khi tôi mở...

Tìm thấy rằng đó là...

Bài toán?

"Cái này là cái gì?" Tôi gãi đầu với những gì tôi nhìn thấy. Nhìn chằm chằm vào Thewson, người trông giống như đang nói chuyện với người đẹp trai. Thực ra tôi đang trở nên tốt hơn trong việc này. Tôi muốn kiểm tra trí thông minh của mình, nhưng để tôi nói với bạn rằng vấn đề này ... quá khó.

Vì vậy, tôi đã hỏi Po, huy chương vàng Olympic.

"Anh bạn, xin hãy giúp đỡ điều này với."

Nó nhận lấy một tờ giấy nhỏ từ tôi với vẻ mặt bối rối.

"Trời ạ!" Theo phản xạ hét lên cho đến khi mọi người bị sốc.

"Có chuyện gì với mày vậy?" Win, người ngạc nhiên hơn vì ngồi gần Po, hỏi chủ nhân của giọng nói.

"Tao bỏ cuộc." Po lẩm bẩm một mình và đặt tay lên ngực trái.

"Mày không quan tâm đến những kẻ ngốc như chúng tao sao?" Pat gãi đầu, và Yo nghiêng đầu.

"Được, chờ một chút." Nó nói với tất cả với một nụ cười trên khuôn mặt của mình. Đặc biệt là khi nhìn tôi, nó cười rất lạ. Nụ cười khó tin. Nó xé tờ giấy vở và viết nguệch ngoạc lên đó. Trước sự tò mò của mọi người, anh chọn cách che nó bằng một chiếc túi. Ngay cả người ngồi gần đó cũng không nhìn thấy. Tôi và những người khác ngồi đợi Po giải quyết xong vấn đề của mình. Mọi người há hốc mồm như thể phấn khích khi nghe công bố của Bộ phận Xổ số của Chính phủ.

"Thewson đã đưa ra các câu hỏi, phải không?"

"Đúng rồi." tôi gật đầu

"Khùng!" Win hét lên đầu tiên.

"Khốn kiếp, đây là nổ súng!" tiếp theo là Yo biến tay thành súng và tự bắn vào đầu mình.

"Cầu nguyện ba lần." Pat cúi xuống bàn.

Thay vì Po giơ tay như trong phim Trung Quốc

"Lạ lùng."

Tôi liếc nhìn Sound vẫn đang ngồi yên. Nó chỉ nhướng mày mà không nói gì.

"Đó là một cách tấn công táo bạo." Yo đứng dậy dang rộng hai tay.

"Một vị thần vĩ đại mới có thể làm được." Pat đứng dậy và cũng làm như vậy. Nắm một tay của Yo và hôn nó như trong phim.

Tao ghét tụi mày.

Tôi quay lưng lại với hai người bạn của mình. Lấy tờ giấy câu hỏi và câu trả lời từ Po. Tôi nhìn lại.

Đường cong hình trái tim

Càng nhìn, tôi càng cảm thấy mặt mình nóng ran mà không rõ lý do. Nó truyền đến tai, mặc dù không khí trong căn phòng này lạnh đến thấu xương.

"Mặt của mày đỏ." Pat nói và dùng một ngón tay chọc vào má Yo như đang giễu cợt tôi. Sau đó, họ luân phiên hát bài hát.

"Điểm yếu của tôi là những người như bạn."

"Tôi chỉ có thể mơ mộng, không ăn không ngủ."

"Câm miệng!" Tôi mắng to trước khi nhét đống giấy tờ vào túi. Trong khi đó, một thông báo LINE vang lên.

SN: <Mày đã biết câu trả lời chưa?>

Tôi khó chịu nhìn lại câu hỏi trên tờ giấy trước khi trả lời tin nhắn của nó.

<Tao không biết, nên đã vò nát nó>

<Mày không giỏi nói dối>

Tôi ngẩng đầu lên khỏi màn hình và nhìn xuống. Nó đã nhìn tôi, nhướn mày một lần và mỉm cười ngọt ngào như nó đã làm gần đây.

Tôi lo lắng! Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống màn hình hiển thị một trái tim giống hệt trái tim mà Po đã vẽ.

Sao tim đập nhanh thế!!

Cố gắng hít thở sâu và thở ra để điều chỉnh tình trạng trở lại bình thường. Thật không may, tin nhắn tiếp theo do nó gửi đã khiến nỗ lực của tôi từ con số 0 trở thành âm vô cực. Nào là thở gấp, tim đập thình thịch, cho đến khi tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

<Tao muốn tán mày>

Hành động quan trọng hơn lời nói vì chúng sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu bạn có thể nói tại sao không? Ngoại trừ nó. Tôi thề tôi muốn đánh nó, tại sao nó phải hành động khi nó có thể thông qua lời nói. Điều này khiến tôi phải ngồi ở một góc phía sau trường, tránh xa mọi người.

"Xin chào."

"Hey!" Tôi giật nảy mình cho đến khi chiếc bút tôi đang đập vào đầu rơi xuống cỏ. Tôi nhìn lên và thấy chủ nhân của giọng nói đang đứng dậy.

Người đẹp trai!

Nó đến đây bằng cách nào? Quá sốc tôi suýt thót tim, muốn nhảy lên đá nó một cái nhưng tôi chọn cách im lặng. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi như quên mất bản chất của người đẹp trai này là kiêu ngạo, có một khía cạnh độc đáo khác. Và đây là những gì tôi đang giải quyết.

Thân hình cao lớn với bộ đồng phục lộn xộn đang ngồi cạnh tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn người ngồi cạnh mình cho đến khi không còn khoảng cách. Mày muốn tống tiền tao?

Tôi không có tâm trạng bận tâm quá nhiều đến việc nói với nó rằng tôi không thích những gì nó đang làm với tôi. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Bàn tay." Trước khi tôi tấn công nó bằng lời nói, tôi thấy bàn tay ấm áp của nó đặt lên tay tôi rồi hạ xuống.

"Không nhìn thấy à."

Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai cho đến khi mắt tôi gần như lồi ra ngoài. Tôi quyết định rời khỏi đây vì cái dáng người cao lớn này, người là nguồn gốc của vấn đề khiến tôi cảm thấy căng thẳng khi ở một mình. Ngay lập tức tôi quay lại vì một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi. Người đẹp trai đứng nhìn tôi như thể định nói điều gì đó.

Đừng nói nữa, để tao tự tìm hiểu.

"Về việc tán mày."

"Mày đang giỡn đấy à?" Tôi vừa nói vừa cười khúc khích để ngụy trang cho nỗi sợ hãi của mình rằng điều đó có thể trở thành sự thật. Tôi cố gắng rút tay ra khỏi nó, nhưng lại bị nó siết chặt hơn.

"Tao nghiêm túc đấy."

"......."

"Mày biết, phải không."

"......."

"Đừng bối rối."

"......." Tôi chớp mắt, mở to mắt nhìn kẻ trước mặt đang đặt tay lên đầu và má tôi rồi kéo má tôi phồng lên như cục bột bánh mì.

"Bình tĩnh đi."

"......." Tôi vẫn như cũ. Chỉ quay lại để thấy nó vừa đi ngang qua.

Trái tim tôi... ở đâu? Tôi ôm ngực trái. Nhịp đập rất nhanh, không thể kiểm soát được.

Má... tại sao nó bắt đầu nóng lên trước khi tôi chạm vào nó?

Chết tiệt. Tôi lẩm bẩm một mình nhiều lần trước khi quay trở lại lớp học trong trạng thái tinh thần yếu ớt.

Tao nghiêm túc / Mày biết, phải không? / Đừng bối rối / Bình tĩnh.

Những lời đó là một vấn đề lớn đến nỗi tâm trí tôi bối rối. Nhưng bộ não của tôi cứ phát đi phát lại khiến tôi lúc nào cũng nghĩ về nó. Có thể cả buổi chiều chẳng hiệu quả để tôi khôi phục lại sự tập trung của mình.

*

Buổi chiều hôm đó, tôi ra đợi xe buýt trước cổng trường như thường lệ. Hiện tại, giao thông chỉ bị tắc nghẽn tại một điểm. Có lẽ bởi vì bây giờ trời nhiều mây. Vì vậy, mọi người phải nhanh chóng về nhà trước khi mưa bắt đầu. Có vẻ như sẽ rất lâu để chờ xe buýt. Vì vậy, tôi lấy điện thoại di động của mình để dành thời gian nghe nhạc.

https://www.youtube.com/watch?v=jjOBBxNzYRA

Có lẽ là bầu trời có lẽ là cơn mưa đã đưa ta đến với nhau

Có lẽ tôi, có lẽ anh là người đã làm cho tình yêu này tồn tại

Một cái gì đó tôi không mong đợi

Vũ trụ nói rằng anh là một

Rồi đột nhiên mắt tôi nhìn thấy người đẹp trai đó đang đi về phía bến xe buýt. Tôi muốn nấp sau một cái cột hay trong một đám đông, nhưng đã quá muộn vì nó đang tiến về phía tôi với một nụ cười nham hiểm.

Tôi thậm chí không biết khi nào

Đang yêu anh

Anh là người tôi không bao giờ tưởng tượng

Tôi chưa bao giờ nghĩ về anh

Tôi quay đầu đi hướng khác. Một cái liếc nhẹ khi nó đứng bên cạnh tôi, và áp sát tai vào tai tôi.

Này, có rất nhiều người ở đây.

Câu trả lời từ trái tim em mà em không bao giờ biết

Hóa ra anh là người em đang tìm kiếm

Khi anh ở đây không còn câu hỏi nào nữa

Tất cả đã trả lời trái tim em dừng lại ở anh

[Pom and Aong - The Answer That I Never Knew]

Tại sao chúng tôi lại nhìn nhau? Tôi tự hỏi tại sao. Tình cờ là chúng ta nhìn nhau, trong khi một bài hát có ý nghĩa sâu sắc đang được phát. Tôi tháo tai nghe, bật lên cho nó nghe.

"Rất tốt." Một dáng người cao lớn trước mặt tôi cúi xuống thì thầm với tôi.

"Gì?"

"Bài hát."

"Hừm." Tôi trả lời ngắn gọn, đọc rõ ý định không nói nhiều với nó. Nhưng, dường như vũ trụ hiểu rằng nó vẫn muốn nói không ngừng, mặc dù thực tế là điều đó đi ngược lại với tính cách của nó.

"Câu trả lời từ trái tim em mà em không bao giờ biết."

"......." Tôi chọn im lặng dù tôi rất nhạy cảm với giọng hát của nó hát cho tôi nghe.

Oh, xe buýt đang đến. Sao lâu thế?

"Hóa ra em là người anh tìm."

Trái tim tôi bối rối khi tôi đi đến xe buýt và sau đó chạm mắt với nó, người đang hát bài hát đó, tôi đã rơi vào bẫy.

"Em có thể trốn."

"......."

"Nhưng cảm xúc của anh không thể tránh được."

Không sao cả, tôi lập tức lên xe buýt. Và trong khi tôi đang cầu nguyện, người đẹp trai vẫn đang ở trạm xe buýt mặc dù cửa xe buýt đã đóng. Trước khi hòa vào đám đông trên xe buýt, tôi liếc nhìn nó. Nó nở một nụ cười ngọt ngào và nhướng mày với tôi trước khi xe buýt rời bến.

Ugh, nó chắc chắn giống như nâng đỉnh Everest khỏi lồng ngực của tôi. Dù biết ngày mai hay ngày khác vẫn phải trải qua tình huống như thế này một lần nữa, chỉ cần người đẹp trai này nhất quyết tán mình bằng mọi giá. Hôm nay tôi hy vọng bộ não và trái tim của mình có thể nghỉ ngơi một lúc trước khi chết một mình.

[LINE]

Hả?

Tôi lấy điện thoại và nhìn vào màn hình.

Người chàng đẹp trai gửi tin nhắn.

SN

<❤️>

Haaaaaah

Thứ di chuyển nhanh hơn ánh sáng có lẽ là thời gian. Đột nhiên giữa kỳ, cuộc sống trung học sắp kết thúc. Một cuộc sống mới ở trường đại học sẽ bắt đầu sau vài tháng nữa.

Nhưng bằng cách nào đó có vẻ như tôi không được phép thở một chút nào.

"Đã đăng ký thi chưa?" Một người bạn của tôi, Po, bước vào và hỏi mọi người. Có Pat đang xem Yo chơi ROV (Liên quân bản Thái). Tôi quay sang Po sau đó tham gia vào cùng với họ.

Tôi chưa đăng ký và không biết kỳ thi.

"GAT-PAT wow." Chết tiệt, Pat dừng trò chơi. Sự chú ý chuyển sang những gì Po nói. Sau đó vào trang web của viện khảo thí quốc gia để xem thông tin đăng ký dự thi. Tại thời điểm này, tương lai phải được đặt lên hàng đầu.

"Oh, hệ thống kiểm tra mới thật khó hiểu." Yo gãi đầu, nhíu mày. Không có sựu khác biệt. Hệ thống lựa chọn cho trường đại học này thật khó hiểu.

"Tao nghĩ chúng ta nên chuyển vào phòng máy tính." Win đưa ra một ý tưởng và mọi người đều đồng ý. Một vấn đề quan trọng như thế này phải dựa vào một số thiết bị điện tủ đầy triển vọng. Khi đăng ký, bạn không phải lo lắng về việc internet bị cắt. Nhiều vấn đề khác có thể phát sinh bất cứ lúc nào của thiết bị có màn hình cỡ lòng bàn tay.

Trong khi đi bộ đến phòng máy tính, chúng tôi nói về việc học đại học. Po đã nộp hồ sơ cho khoa y của một trường đại học. Cuối tháng sau sẽ công bố kết quả. Một người bạn thông minh như thế này chắc chắn có thể vượt qua.

"Rất nhiều người."

Bước vào phòng là phải chen chúc, tất nhiên là đa số học viên M.6 kéo đến đăng ký thi.

"Còn có hai cái, chúng ta dùng trước." Win chỉ vào một chiếc máy tính trống, bốn người họ ngồi thành từng cặp.

Hmm, tôi đã bị xóa huh? Tôi chỉ đang tìm kiếm một máy tính khác. Đi chầm chậm từ vách ngăn này sang vách ngăn khác cho đến hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ. Nhìn thấy ai đang ngồi đó, tôi lập tức quay lại.

Lạy hồn! Trời ơi, hãy giúp con trai của người. Làm ơn đừng để nó nhìn thấy tôi.

Im lặng. Đây có vẻ là một dấu hiệu tốt. Nhưng có tiếng bước chân.

"Muốn đi đâu?" Một giọng nói quen thuộc mà tôi không muốn nghe xuất hiện.

Huh! Những lời cầu nguyện của tôi đã không được trả lời.

"Đang bận." Tôi đi về phía bên kia. Tao không muốn nói chuyện với mày. Vì vậy, đừng làm phiền tao.

Nhưng mà...

"Ngồi đây đi." Người đẹp trai đó đã làm mọi thứ trái ngược với những gì tôi nghĩ. Nó kéo tôi ngồi vào bàn máy tính của nó. Tôi không thể dừng lại hay tỏ ra giận dữ hay la hét, vì cả phòng đang tập trung điền đơn đăng kí.

"Danh sách."

"Gì?" Tôi cau mày.

"Oh, mày muốn đăng ký cho kỳ thi?"

"Làm sao mày biết?" Tôi nheo mắt lại. Nhưng lạ là nó không biết vì toàn bộ phòng ở đây là học viên M.6.

"Tao biết tâm tư của mày."

Khó chịu! Ghét... Tôi ghét giọng điệu ngọt ngào với ánh mắt chói lóa này. Đã bao nhiêu lần tôi nhắc đi nhắc lại rằng chúng không hợp với mày, người đẹp trai, và nó còn khiến tim tôi đập nhanh như muốn nổ tung.

"Hứ!" Tôi nguyền rủa nó, tôi nghe thấy tiếng cười yếu ớt từ nó. Cái quái gì thế? Tao đã xúc phạm mày.

Vậy còn việc đăng ký thì sao?

Tôi thẫn thờ ngồi nhìn điểm thi quốc gia.

"Đăng ký ở đây trước." Người đẹp trai chỉ vào màn hình nói. Lúc đầu, tôi không muốn làm theo những gì nó nói, nhưng tôi bối rối cuộn lên xuống. Vì vậy, tôi hạ thấp lòng kiêu hãnh của mình xuống rồi thấp giọng hỏi người bên cạnh.

"Làm như thế nào?" Người đẹp trai cười ranh mãnh như thể anh ta biết tôi phải nhờ giúp đỡ. Nó đặt tay vào tay tôi và rê chuột trên tab. Tôi không thể tập trung vào màn hình máy tính vì mắt tôi dán chặt vào bàn tay của nó trên tay tôi.

Ấm áp quá.

"Béo."

"Béo."

Chỉ gọi là không đủ. Ngón tay nó búng vào trán tôi. Ý thức của tôi bắt đầu quay trở lại.

Rất khó chịu.

"Ai béo?" Tôi cãi lại.

"Này." Không chỉ nói, nó còn đặt tay lên má, cổ và hông tôi.

"Này gọi là mũm mĩm."

Bằng chứng về sự nhạo báng của nó đã rõ ràng, ai có thể chối cãi. Này không phải mỡ, nó là thịt.

"Hả?"

"Tiếp theo làm gì?" Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề.

"Điền thông tin cá nhân, địa chỉ, lịch sử giáo dục."

"Oh..." Tôi vội vàng gật đầu làm theo nó.

"Đối với phần Trợ giúp trong bài kiểm tra đặc biệt, hãy chọn khiếm thị."

"Hey!"

"Ồ, bởi vì mày không nhìn thấy ai ở gần mày. Tao nghĩ mày bị mù."

"......."

Không nói nên lời!

"Đừng cau mày."

"......." Tôi im lặng (tim đập thình thịch) nhưng làm bộ mặt khó chịu để che giấu phần nào cảm xúc đang tấn công mình. Thấy người đẹp trai không nói gì với tôi, tôi tiếp tục điền dữ liệu, chọn các môn cần kiểm tra và chọn in.

"Gun, ở đâu? Lại đây luân phiên ngồi với tao."

Giọng nói của Yo, người bạn quý giá của tôi, đến từ rất xa.

"Ở đây!" Tôi kêu lên.

"Đăng ký xong chưa?" Po hỏi, quay sang chào Thewson, người đang mỉm cười ngọt ngào với hàm răng trắng sáng từ xa.

Mày quan tâm đến nó hơn? Phải không?

"GAT-PAT đã đăng kí rồi."

"Tao đi trước. Có việc."

"À được rồi."

"Xin hãy chăm sóc bạn của tao, vị thần vĩ đại." Pat nhẹ nhàng vỗ về người đẹp trai trước khi quay sang nhướn mày nhìn tôi, khiến tôi chỉ muốn đứng dậy nhổ lông mi của nó rồi dệt thành lụa.

"Rất hân hạnh."

Khó chịu!!! Im đi cậu bé ngoan.

Sau khi đăng ký tất cả các bài kiểm tra, người đẹp trai và tôi bước xuống từ tòa nhà của trung tâm giáo dục.

"Về nhà bằng cái gì?" Người cao lớn hỏi tôi trong khi tay gạt con kiến ​​đỏ đang bò trên vai tôi.

"Xe buýt."

"Ờ." Nó gật đầu rồi lại gần tôi cho đến khi cả hai vô tình chạm vào nhau. Tôi nhìn xuống hai bàn tay của chúng tôi không nắm lấy nhau. Nếu có, tôi chắc chắn sẽ đá nó.

Khi xe buýt đến vàdừng lại ở trạm, tôi và nó leo lên phía sau xe buýt. Chúng tôi không nói chuyện nữa, bởi vì ở đây đông đúc, không có lợi cho việc nói chuyện. Đó là một điều tốt bởi vì tôi không muốn nói chuyện với nó nữa. Gần đây, tôi rất khó chịu khi phải nói chuyện với nó hoặc nhìn nó. Bởi vì nó nói rằng nó sẽ tán tôi.

Trước khi đến trạm xe buýt chung cư người đẹp trai, hành khách dần dần xuống xe cho đến khi trống hết ghế. Nhưng, người đẹp trai vẫn chọn cách ngồi nói chuyện với tôi.

Tại sao lại như vậy?

"Chút nữa là rới rồi." Tôi huých cùi chỏ vào người bên cạnh đang giả vờ ngủ.

Oh! Chỉ cần nhìn mí mắt của nó đang giật giật.

"Hừm." Nó lẩm bẩm trong hơi thở. Rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, tôi đảo mắt tỏ vẻ không hài lòng, nhưng nó lại ngước nhìn tôi và mỉm cười ngọt ngào.

"Dễ thương."

Chết tiệt! Tôi đã đánh nó. Tôi dùng hết sức búng ngón tay vào trán nó.

Cái gì dễ thương?

Người đẹp trai vội vàng ngẩng đầu lên xoa xoa trán.

"Đau!"

"Nếm thử đi!" Tôi nói chậm rãi. Nhìn mặt nó bây giờ. Không còn là vị lãnh chúa kiêu ngạo như trước.

"LINE cho tao, huh." Người cao lớn nói trước khi xuống xe với đôi mắt vẫn nhìn tôi. Những hình ảnh của ngày hôm qua hiện lại trong đầu tôi. Là ngày nó cười ngọt ngào làm tim tôi xao xuyến mấy đêm không ngủ được.

'Không' Tôi mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào. Cộng với việc trưng ra bộ mặt của tôi thậm chí còn kiêu ngạo hơn.

'Ác ma', Nó cũng làm giống như vậy, chỉ có một khuôn mặt buồn bã.

Xe buýt đã gần đến trạm dừng. Người đẹp trai vẫn có một khuôn mặt buồn. Tôi không thể không cười thành tiếng. Thấy tôi cười, nó cũng cười theo.

Ừm, cư xử như một đứa trẻ!!

Để liên lạc với nó, hãy để tôi suy nghĩ về nó trước.