webnovel

Chap 7: Bi kịch bắt đầu

Không như Hàn Hi suy đoán, ăn sáng xong. Hàn Thiều dẫn nó lên xe, bảo muốn cùng Hàn Hi đến một nơi. Sau đó cùng lão quản gia và tài xế lái xe đi thật xa.

Vượt qua thật nhiều toà nhà, thật nhiều con đường. Rừng cây xanh tốt dần dần hiện ra. Bầu trời quang đãng không còn bị che khuất. Xa xa, trải dài là một màu xanh mơn mở. Hương thơm của cỏ cây hòa quyện trong không khí.

Thật dễ chịu, Hàn Hi mở cửa xe, đón từng cơn gió đầu thu mát lạnh. Không còn sự gò bó, tiếng ồn ào của thành thị phồn hoa hay mùi xe ô nhiễm. Tiếng chim hót, cỏ cây, sự trong lành,...tất cả đều khác biệt hoàn toàn so với nơi nó ở, càng khác so với ở bệnh viện.

Trong một khắc nào đó, Hàn Hi thật sự cảm thấy như được tái sinh.

Cuối cùng, chiếc xe dừng chân trước một căn nhà gỗ trên một đỉnh đồi. Xung quanh là thảo nguyên bát ngát, xanh ngắt một màu xanh. Đồng cỏ lau đung đưa theo gió, như chào mời hai đứa trẻ.

- Em có thích không?

Hàn Thiều quay sang nói với Hàn Hi.

- Em cảm thấy như được tái sinh vậy.

Có chút tò mò, Hàn Hi cởi giày ra, để lộ nguyên đôi chân chần mà giẫm lên bãi cỏ.

Cảm giác mát lạnh len lỏi khắp kẽ chân. Có chút ẩm ướt, là giọt sương đêm qua ư?.

Hàn Thiều thấy vậy cũng làm theo, cởi giày ra rồi nhảy xuống. Sau đó vui vẻ kéo Hàn Hi chạy trên bãi cỏ.

Nắm tay anh trai, chạy giữa thảo nguyên bao la. Thế giới chỉ còn tồn tại 2 người.

"A...Thật hạnh phúc mà.."

Hàn Thiều dẫn Hàn Hi đến bên một gốc cây cổ thụ. Cái cây này cũng thật to quá đi, tán cây vươn xa, che lấp cả một khoảng trời. Dưới một nhánh cây, còn được treo một chiếc xích đu bằng gỗ, cột bằng dây thừng lớn. Hàn Thiều đặt em trai ngồi lên xích đu rồi nói:

- Hàn Hi, anh vẫn luôn muốn chúng ta có một chỗ chốn bí mật. Cả nơi này đều là của riêng chúng ta.

- Một nơi, chỉ của riêng hai chúng ta sao....

Giọng Hàn Hi thật nhỏ, như chỉ đang nhắc lại cho bản thân.

- Anh, ước nguyện của em từ trước đến giờ chỉ có một. Mà tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Nó đứng dây, quay người về phía Hàn Thiều mà nói tiếp:

- Anh có thể giúp em thực hiện được không?

- Được chứ!.

Hàn Hi ôm lấy anh trai nó, kề sát tai mà nhỏ giọng nói:

- Đừng bỏ rơi em, cả đời này bên em được không?

- Điều đấy là tất nhiên rồi, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, không rời xa em.

Hàn Hi nhắm mắt lại, nó chỉ ước vạn vật đừng trôi nữa, đọng lại khoảnh khắc này.

Hai đứa trẻ nô đùa trên thảo nguyên, tiếp đó trở lại căn nhà gỗ tổ chức tiệc sinh nhật. Chỉ hai đứa trẻ, lão quản gia và tài xế. Cắt bánh sinh nhật, cắn nát căn nhà bánh kẹo. Sau đó Hàn Thiều chở Hàn Hi trên chiếc ô tô mini, dạo quanh đồng cỏ.

Chơi đùa chán chê đã đến chiều tối, Hàn Thiều vốn định ở lại cùng Hàn Hi ngắm sao. Thế nhưng đột nhiên lão gia và phu nhân trở về khiến hai đứa trẻ buộc phải trở lại.

Hàn Thiều phụng phịu không muốn, nói Hàn Hi nhất định phải thấy được về đêm bầu trời đẹp thế nào. Hàn Hi cười cười, nói sau này nhất định cùng Hàn Thiều quay trở lại ngắm trời sao. Thế nhưng trước tiên phải về nhà trước đã. Miễn cưỡng một hồi vẫn là buộc phải quay trở lại.

Về đến nhà, Hàn Tần cùng vợ đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách.

Lần này hắn trở về, là để đem đi một đứa. Mà người hắn chọn, là Hàn Hi.

Mỗi lần nhớ lại, Hàn Hi lại cảm thấy thật may mắn vì người đi ngày hôm đó không phải Hàn Thiều.

Hàn Tần lấy cớ là mang nó đi chữa bệnh, nhưng Hàn Hi biết chuyện không hay sắp xảy ra rồi. Cớ nào Hàn Tần lại chú ý đến hắn, trước giờ gã còn chưa từng vào viện thăm hắn lần nào. Nhưng lời Hàn Tần nói là lệnh, ai dám chất vấn gã?

Đêm hôm đó, Hàn Hi không ngủ được, nó sợ rằng lần này đi rồi không thể gặp Hàn Thiều nữa. Hàn Thiều đối với nó như ánh sáng, thiếu anh trai hết thảy mọi việc đều vô nghĩa.

Vì vậy nó dùng cả đêm để ngắm nhìn anh trai, khắc ghi vào trong tâm trí.

Trời sáng vừa hửng sáng, Hàn Hi liền mau chóng bị đưa đi.