Ở bên trong, Thương Châu sau khi đem người đuổi ra ngoài có chút bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi tới hậu viện.
Chỗ sân này tuy rằng không lớn, nhưng quản lý không tệ, trong góc tối của hậu viện còn có một đình nghỉ mát bằng gỗ tinh xảo.
Đình có tám góc, trên treo chuông đồng, gió vừa thổi qua thì có thể nghe tiếng chuông reo lên.
Tôn Hằng đang chắp tay đứng ở trong đình, hơi ngẩng đầu phóng tầm mắt tới phía chân trời.
Ánh mắt của hắn thâm thúy, tựa hồ bao dung tứ phương, con ngươi sâu thẳm mang theo một sức mạnh kinh người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tiền bối!"
Thương Châu dời bước đứng một bên trong đình gỗ, chắp tay đứng đó: "Ta đã làm theo phân phó của ngài, đem bọn họ đuổi ra ngoài."
"Trên người không mang ngân lượng!"
"Ừm."
Tôn Hằng gật đầu, ánh mắt thu lại, lấy ra một phong thư: "Ngươi đi một chuyến đến Lục Ngự Môn, đem phong thư này giao cho một người tên là Lưu Dương."
"Lưu Dương?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com