Yêu phó Phi Hổ cao chừng hai trượng, bên ngoài cơ thể còn có những phù văn thâm ảo màu đỏ thẫm, lông mày và chữ vương trên đầu nó lóe sáng lấp lánh, bốn chân đạp không khí, nhìn không giống con người chút nào.
Quanh người nó, còn có gió lốc thổi quanh, như ngàn vạn lưỡi đao gió mỏng như cánh ve đan chéo thành sóng biển, uy thế như nước cuộn trào, những nơi nó đi qua không gì không bị gọt.
Lúc này nó bị tia sáng xuất hiện chiếu chói mắt làm cho tức giận, rít gào một tiếng, gập người nhảy về phía sườn nói.
Con hổ mang theo gió lốc cuốn khoảng vài mẩu, giống như một con yêu ma bay trong gió, tốc độ kinh người, lướt qua đỉnh núi, đá núi bị gọt thấp xuống vài chục trượng.
Ngẩng đầu thét dài một tiếng, Phi Hổ từ sườn núi bổ nhào về trước, dấy lên vô số bụi mù, càng có bột đá tràn ngập bốn phương, che tầm mắt người khác.
"Tôn Hằng đã xong!"
Tô Dịch Chân lắc đầu than nhẹ: "Một tiên thiên thiên mà dám liều mình đi chọc đạo cơ cao thủ, thật sự là…"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com