Cho tới khi Tôn Hằng rời khỏi Thượng Chân Tông, trở về động phủ của mình, đã là ba ngày sau.
Vừa tới gần động phủ, một bóng trắng mang theo khí lạnh nồng đậm đã đánh tới.
"Phốc…"
Tôn Hằng bấm tay một cái, ngăn động tác của giao long lại, sau đó giơ tay vỗ nhẹ đầu của nó.
"Được, có thực lực ngang với Kim Đan, xem ra những năm này ngươi không có chậm trễ tu hành."
"Híz-khà zz Hí-zzz..."
Bạch Giao uốn lượn nằm rạp xuống đất mà bò tới, hai mắt u oán le lưỡi nhìn hắn.
Dường như đang trách Tôn Hằng vừa đi đã đi mấy chục năm, không chịu trở về.
"Cái tên này, linh tính ngày càng đầy đủ, chắc không tự mình ngộ tu hành tiến hóa thành yêu chứ?"
Ngay cả Tôn Hằng, cũng không nhịn được mà đánh giá con giao long này lần nữa.
Nó là linh thú, tuy thực lực có thể so với Kim Đan, nhưng cũng không thể tính là Kim Đan.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com