webnovel

Chương 24: Hành Trình Về Hồ Nước

Khi Lâm Huy và các bạn tiếp tục hành trình đến hồ nước đã cạn, không khí xung quanh dường như tràn đầy hy vọng. Cảm giác hồi sinh của công viên vẫn còn đọng lại trong lòng họ, mang lại một động lực lớn lao để tiến về phía trước.

"Hồ nước trước đây rất đẹp, với làn nước trong xanh và những bông hoa sen nở rộ," Đặng Minh nói, ánh mắt lấp lánh khi nhớ về vẻ đẹp của nó. "Chúng ta phải mang lại vẻ đẹp đó một lần nữa."

Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba người thất vọng. Hồ nước đã cạn kiệt, chỉ còn lại những mảng đất nứt nẻ và cỏ dại mọc um tùm. Nước từng xanh biếc giờ đây đã trở thành một vùng đất hoang vu, và mùi hôi thối từ những đám thực vật chết chóc khiến họ cảm thấy buồn nôn.

"Chúng ta không thể để nơi này tiếp tục như vậy," Lâm Huy nói, quyết tâm trong ánh mắt. "Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để khôi phục nó."

"Trước tiên, hãy tạo ra vòng tròn ánh sáng," Tôn Lâm đề xuất. "Nếu chúng ta có thể kết nối với linh khí, có thể hồ sẽ hồi sinh."

Họ nhanh chóng bắt tay vào công việc. Lâm Huy cảm nhận sự căng thẳng trong không khí, như thể có điều gì đó đang chực chờ trong bóng tối. Nhưng anh không để điều đó làm mình chùn bước. Họ đặt Nguyên Thạch vào giữa vòng tròn, ánh sáng từ nó bắt đầu lan tỏa, chạm đến từng góc của hồ nước.

"Bắt đầu nghi lễ!" Lâm Huy nói, và cả ba người cùng nhau tập trung vào Nguyên Thạch. Họ hình dung nước từ từ tràn đầy trở lại, mang theo sự sống và sức sống.

Khi ánh sáng bắt đầu bùng nổ, một cơn gió nhẹ thổi qua. Đột nhiên, từ phía bên kia hồ, một giọng nói vang lên, lạnh lẽo và đe dọa: "Các ngươi không thể làm vậy! Hồ nước này đã bị đánh dấu, và sẽ không bao giờ hồi sinh!"

Một bóng đen xuất hiện, là một sinh vật bóng tối khác, nhưng lần này, nó lớn hơn và đáng sợ hơn. Cánh tay của nó dài ngoẵng và đôi mắt sáng rực như những ngọn lửa địa ngục.

"Ngươi là ai?" Đặng Minh hỏi, giọng run rẩy nhưng vẫn kiên định.

"Ta là Kira, người canh giữ linh khí đã bị mất! Các ngươi không có quyền khôi phục nó!" sinh vật gầm lên, giọng điệu kiêu ngạo và đầy thách thức.

"Chúng ta không thể để ngươi ngăn cản," Lâm Huy nói, cảm nhận sức mạnh từ Nguyên Thạch đang dần yếu đi. "Chúng ta cần phải hồi sinh hồ nước này cho nhân loại!"

Kira cười khinh bỉ, và một cơn gió mạnh thổi qua, khiến ánh sáng từ Nguyên Thạch lùi lại. "Các ngươi không thể chiến thắng! Linh khí đã bị phong ấn, và các ngươi không có sức mạnh để mở nó!"

Lâm Huy nhìn quanh, cảm thấy lo lắng khi thấy sức mạnh của Nguyên Thạch đang dần suy yếu. Anh biết rằng họ cần phải hợp sức lại để vượt qua thử thách này.

"Tập trung! Tất cả vào Nguyên Thạch!" Tôn Lâm hét lên, cố gắng kêu gọi sức mạnh từ mọi người.

Cả ba người nắm chặt tay nhau, hình dung nguồn sức mạnh từ thiên nhiên đang tràn vào họ. Lâm Huy cảm nhận được linh khí từ cây cối và đất đai xung quanh, và anh quyết định sẽ không để Kira thắng.

"Ánh sáng sẽ chiến thắng bóng tối!" Lâm Huy thét lên, và họ cùng nhau tạo ra một cơn sóng ánh sáng, lao về phía Kira.

Kira gầm lên, và một làn sóng bóng tối cũng lao tới họ. Hai nguồn sức mạnh va chạm, tạo ra một tiếng nổ vang dội, và không khí xung quanh rung chuyển.

Ánh sáng từ Nguyên Thạch bùng nổ, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lâm Huy cảm thấy nguồn sức mạnh này đang tràn ngập trong cơ thể, và anh không muốn bỏ cuộc. Anh nhìn vào ánh sáng, thấy hình ảnh của hồ nước xanh biếc, những bông hoa sen nở rộ và những đứa trẻ vui đùa bên bờ.

"Kira, ngươi không thể ngăn cản điều này!" Lâm Huy hét lên, và sức mạnh từ Nguyên Thạch dường như tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Ánh sáng từ Nguyên Thạch đâm thẳng vào Kira, làm cho nó co rúm lại. "Không! Không thể!" sinh vật gầm lên, nhưng ánh sáng vẫn không ngừng tiến tới.

Cuối cùng, khi ánh sáng chạm vào Kira, một tiếng nổ lớn vang lên, và cơn gió mạnh thổi qua. Bóng tối tan biến, để lại chỉ ánh sáng rực rỡ.

"Chúng ta đã làm được!" Đặng Minh kêu lên, lòng tràn đầy phấn khích.

Ánh sáng từ Nguyên Thạch hòa quyện với nguồn năng lượng từ thiên nhiên, tạo ra một cơn sóng linh khí mới. Hồ nước bắt đầu hồi sinh, những dòng nước trong xanh từ từ tràn về, làm ướt đẫm mặt đất nứt nẻ.

"Chúng ta đã khôi phục hồ nước!" Lâm Huy thốt lên, nhìn dòng nước trong lành chảy về.

Khi nước dâng lên, những bông hoa sen bắt đầu nở rộ, mang lại một khung cảnh tuyệt đẹp. Họ đứng đó, thở hổn hển nhưng đầy hạnh phúc. Linh khí đã hồi sinh, và hồ nước đã trở lại với cuộc sống.

"Còn một địa điểm nữa," Tôn Lâm nhắc nhở, nhìn về phía ngọn núi nhỏ. "Chúng ta không thể dừng lại."

Lâm Huy gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Họ đã vượt qua hai thử thách, và giờ đây chỉ còn lại ngọn núi. Mỗi bước đi mang lại niềm hy vọng, và họ sẽ không dừng lại cho đến khi mọi nơi được hồi sinh.

"Đi nào, đến ngọn núi," Lâm Huy nói, và cả ba người hướng về phía trước, sẵn sàng đối mặt với thử thách cuối cùng.