Chương 37: Kẻ đó rất mạnh.
Tại một khoảng rừng cách khá xa chổ Đại Thạch Cự Nhân.
Phù...phù...
Đám đệ tử kẻ đứng người ngồi, thở hổn hển.
"Ta còn tưởng được xem chưởng môn ra tay tiêu diệt thạch đầu, ai ngờ...."
Lý Liên Hoa tay chống vào thân cây thở gấp.
"Đến tuyệt kỹ mạnh nhất của sư muội cũng là không ăn thua.
Chưởng môn chắc cũng là hết cách..."
Mẫn Nhi ngồi bên cạnh Thiên Tuyết nói như đúng rồi.
Chỉ có Thiên Cầm là trầm ngâm.
Nàng không ngờ Đại Thạch Cự Nhân lại khó đối phó đến như thế.
Ngay cả Hàn Băng Kiếm quyết cũng vô dụng với nó.
Nó cứ tái sinh liên tục một cách vô lý như thế thì làm cách nào có thể tiêu diệt được nó cơ chứ?
Nàng vốn dĩ rất tự kiêu khi đã đạt đến Võ Vương nhưng xem ra thiên ngoại hữu thiên, Võ Vương vẫn chưa là gì cả.
Lấy ra một bộ bàn ghế, Vương Nhất Tự từ từ ngồi xuống, nhìn một thảy cả đám đệ tử.
"Chẳng phải bản tọa đã nói là: nếu như không gặp phải tình huống nguy hiểm, bản tọa sẽ không ra tay còn gì."
Hắn vẫn cố tỏ ra nguy hiểm.
Đám đệ tử nhìn hắn.
Thiên Cầm biểu lộ nghi hoặc.
"Nói như vậy thì chưởng môn có cách tiêu diệt được nó sao?"
"Đây là các ngươi đi lịch luyện chứ đâu phải bản toạ!
Vận dụng đầu óc đi chứ!"
Vương Nhất Tự đánh trống lãng.
Đám đệ tử hiện lên ngốc trệ.
"Có hai cách tiêu diệt Đại Thạch Cự Nhân"
Trương Tố Tố nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh phu quân, nói.
Đám đệ tử nghe thế liền quay sang chăm chú dõi theo sư nương.
"Sư nương, có cách gì?"
Ba tên đệ tử Nội môn cùng hỏi.
"Theo như ta quan sát thấy, Đại Thạch Cự Nhân mà các ngươi giao chiến khi nãy rất kỳ lạ"
Vừa nói Tố Tố vừa lấy Thiên Ma Cầm ra hồi phục cho đám đệ tử.
"Kỳ lạ?"
"Ý sư nương là cách nó hồi phục sao?"
Trương Tố Tố lắc đầu.
"Không, ta không phải là có ý đó!
Thạch nhân vốn thuộc Địa, hệ Thổ, lại là Ma thú, nên sức phục hồi của nó không có gì là lạ.
Cái lạ ở chổ, tốc độ nó phục hồi quá sức là vô lý, hơn nữa, xung quanh cơ thể của nó có phảng phất yêu khí"
"Yêu khí?"
"Một ma thú làm sao lại có yêu khí cơ chứ?"
Thiên Cầm thắc mắc.
"Yêu khí này không phải do Đại Thạch Cự Nhân toả ra, mà là xuất hiện xung quanh cơ thể của nó dưới dạng những sợi tơ rất mỏng và gần như vô hình.
Nói cách khác, chính những sợi dây vô hình đó đã điều khiển thạch nhân, làm cho nó có khả năng tái sinh vô hạn.
Con ma thú này giống như là một con rối vậy!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Đúng vậy, đó chỉ giống như là một con rối.
Dù có bị giết bao nhiêu lần, cũng lặp tức tái sinh lại.
Nếu muốn tiêu diệt được Đại Thạch Cự Nhân thì phải tìm được kẻ đang thao túng nó"
"Thì ra là vậy. Chả trách..."
Thiên Cầm liền thông suốt.
"Vậy thì có cách nào tìm được kẻ đứng phía sau kia không?"
Trương Tố Tố lắc đầu.
"Không thể tìm ra..."
Đám đệ tử gương mặt hiện lên đặc sắc.
"Ta cảm nhận được một luồng khí tức cổ quái khá mờ bao quanh khu vực giao chiến khi nãy.
Khí tức đó ngăn cản việc tìm ra kẻ đứng phía sau thao túng Đại Thạch Cự Nhân.
Và kẻ này thực lực không phải là tầm thường..."
Vương Nhất Tự chen vào.
"Chắc hẳn đứng phía sau là một cao nhân ẩn tu"
Tố Tố phụ họa theo.
Đám đệ tử trầm ngâm.
"Vậy còn cách thứ hai?"
Thiên Cầm lại hỏi.
"Cách thứ hai e là các ngươi hiện tại không làm nổi"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"Là gì vậy chưởng môn?"
Thiên Tuyết tò mò hỏi.
"Trảm linh hồn"
Tố Tố trả lời.
"Trảm Linh hồn?"
Đám đệ tử lại ngu ngơ.
"Đúng vậy!
Nói cách khác chính cắt đứt dây nối giữa kẻ kia và Đại Thạch Cự Nhân.
Những dây nối đó vô hình vô dạng, không thể nhìn thấy, cũng giống như linh hồn của vạn vật, cùng là một kiểu..."
Tố Tố giải thích.
"Làm sao có thể tác động được vào thứ vô hình vô dạng được chứ?"
Thiên Cầm nhíu mày.
"Cái này.... phải hỏi phu quân a"
Tố Tố liếc nhìn Vương Nhất Tự.
"Ta không biết!"
Vương Nhất Tự bĩu môi.
Tố Tố che miệng khẽ cười.
Đám đệ tử kém chút té ngã.
Nói dong dài một hồi vẫn là không có cách a.
"Chưởng môn, hay là chúng ta đi vòng qua chổ Đại Thạch Cự Nhân.
Tránh voi cũng không xấu mặt nào..."
Thiên Tuyết góp ý.
Đám đệ tử cũng gật đầu đồng ý.
"Như vậy không được!"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Thương Sơn phái không vì một chút khó khăn mà chọn đi đường vòng"
"Nhưng mà..."
Triệu Thiên Tuyết ngập ngừng.
"Chưởng môn, đệ tử có thể chiến lại một tràng nữa"
Lục Thiên Cầm đi đến nói.
Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Tự đành nói.
"Thôi được rồi, lần này hãy để bản tọa ra tay..."
Đám đệ tử sắc mặt ngốc trệ.
Chẳng phải vừa nãy người bỏ chạy trước là chưởng môn hay sao?
"Cũng không còn cách nào khác.
Ta cũng muốn xem xem, kẻ đứng sau Đại Thạch Cự Nhân kia là ai"
"Chưởng môn, vậy còn tên này?"
Âu Dương Kiệt chỉ tay vào tên tán tu đang ngất xỉu nằm dựa gốc cây.
"Gọi hắn dậy!"
Âu Dương Kiệt đi đến chỗ tên tán tu, vỗ vỗ vào mặt hắn.
Phút chốc tên tán tu giật mình tỉnh dậy, bất giác hoảng loạn.
"Ta...ta chết rồi sao...?"
"Ngươi chưa chết, ngươi vẫn còn sống"
Âu Dương Kiệt trấn an hắn.
"Đại...Đại Thạch...Cự Nhân... bị tiêu diệt... rồi sao?"
Hắn lắp bắp hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi"
Tên tán tu ngốc trệ nhìn Âu Dương Kiệt, sau đó ngơ ngác nhìn một lượt đám người.
"Các ngươi không định sẽ đến đó để đánh nhau với nó một lần nữa đấy chứ?"
Âu Dương Kiệt gật đầu ra hiệu.
"Các ngươi điên hết rồi hay sao mà còn đến đó?
Đã trốn được rồi thì thôi đi, còn tự dẫn xác đến?
Đại Thạch Cự Nhân là Bát giai ma thú, đâu phải loại hung thú tầm thường mà các ngươi có thể đối phó kia chứ?"
"Ngươi có thể rời khỏi đây, không cần phải theo bọn ta nữa"
Ngồi phía xa Vương Nhất Tự lên tiếng.
Không cần suy nghĩ nhiều, cũng không bận tâm, tên tán tu liền đứng dậy dự định rời đi.
"Khoan đã!"
Gương mặt tên tán tu hoang mang khi bị Vương Nhất Tự gọi lại.
"Không phải đã nói là ta có thể đi rồi hay sao?"
"Bọn ta vừa cứu mạng ngươi khỏi Đại Thạch Cự Nhân, ngươi cũng là nên biết điều một chút a"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Tên tán tu cùng đám đệ tử khoé miệng co giật.
Sau khi tên tán tu rời đi, đám người nghỉ ngơi một lúc liền trở lại nơi thạch nhân xuất hiện.
Lúc này không thấy Đại Thạch Cự Nhân đâu nữa.
Vương Nhất Tự một mình ung dung đi tới.
Tố Tố cùng đám đệ tử đứng ở xa quan sát.
Bịch! Bịch!
Vương Nhất Tự đạp đạp tảng đá to trước mặt.
"Này, này, dậy đánh nhau xem nào!"
Đám đệ tử gương mặt đặc sắc.
Chưởng môn có thể ra dáng chưởng môn được hay không?
Rầm...
Rầm...
Những tảng đá bắt đầu rung chuyển, kết nối lại với nhau.
Chẳng mấy chốc Đại Thạch Cự Nhân lại xuất hiện.
Bành!
Thạch nhân liền tung quyền hướng đến Vương Nhất Tự.
Lục Thiên Cầm đứng phía xa tập trung dò xét, nàng muốn biết chưởng môn rốt cuộc là dùng cách gì để tiêu diệt thạch nhân này.
Vương Nhất Tự nhảy lên né tránh cú đấm, sau đó bay ra phía sau lưng thạch nhân, vận khí lực.
Năm ngón tay hắn khép lại, một luồng hắc khí bao bọc xung quanh bàn tay.
Rẹt rẹt!
Vương Nhất Tự vung tay chém vài nhát, tựa như chém vào không khí sau lưng thạch nhân.
Rắc rắc rắc...
Toàn thân thể thạch nhân rung lắc dữ dội, các khớp nối bắt đầu rời ra.
Từng tảng từng tảng đá đổ sập xuống.
"Đơn giản!"
Vương Nhất Tự mỉm cười.
Đám đệ tử miệng há hốc, hai mắt mở to.
Nhanh như vậy đã kết thúc?
Còn chưa đánh đấm gì mà?
Đám đệ tử sau vài giây ngây người liền hô lớn.
"Chưởng môn uy vũ!"
Sau đó chạy lại tụ tập quanh Vương Nhất Tự.
"Chưởng môn, chiêu thức vừa rồi là gì?"
Thiên Cầm tò mò hỏi.
Vương Nhất Tự hếch mũi lên cao nói.
"Là chiêu thức độc nhất của bản tọa.
Chuyên dùng để trảm linh hồn"
Đám đệ tử hai mắt lóe sáng.
Thiên Cầm cũng là ngạc nhiên không thôi.
Lại vẫn là có chiêu thức như thế ư?
"Được rồi, tiếp tục tiến lên"
Vương Nhất Tự ra lệnh.
"Rõ!"
Trong một hang động ở nơi sâu của Tàng Viêm cốc.
Một bóng đen đang ngồi ở chính giữa trung tâm động.
"Hừ.... Kết nối với Đại Thạch Cự Nhân đã biến mất..."
"Chủ nhân, lẽ nào là do đám người vừa tiến vào Tàng Viêm cốc làm?"
"Đám nhân loại ngu ngốc!
Ngươi đi điều tra bọn chúng cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Đám người Vương Nhất Tự dần dần thâm nhập sâu vào bên trong cốc.
Bọn hắn vừa đi vừa giết hung thú, yêu thú.
Tinh hạch thu được hiện tại đã rất nhiều.
Trời bây giờ cũng đã xế chiều.
Đám người Thương Sơn phái quyết định chọn một nơi an toàn để mà qua đêm.
Dừng lại tại một hẻm núi đá hình vòng cung, ba bề là núi, chỉ có một lối ra vào duy nhất, Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng nói với đám đệ tử.
"Địa thế ở đây rất tốt!
Được rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây"
Chúng đồ đệ nhanh chóng dọn dẹp chổ nghỉ ngơi.
Một số đi kiếm củi nhóm lửa.
Thức ăn thì không phải lo, đã có thịt hung thú.
Thời gian ở Tàng Viêm cốc trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sập tối.
Sau khi đã no nê thịt hung thú nướng.
Đám đệ tử người thì nằm nghỉ, người thay phiên canh gác, một số lại tụ tập bên đống lửa.
"Phu quân vẫn còn suy nghĩ tới kẻ điều khiển thạch nhân sao?"
Trương Tố Tố ngồi bên cạnh hắn hỏi.
"Ừm, một kẻ như vậy, lại xuất hiện ở nơi này, hẳn là một cao nhân quy ẩn"
Vương Nhất Tự trầm ngâm nói.
"Kẻ này hẳn là không tầm thường mới có thể điều khiển Đại Thạch Cự Nhân"
Tố Tố thêm vào.
"Ta tiêu diệt Đại Thạch Cự Nhân e là đã đánh động tới hắn"
Vương Nhất Tự suy nghĩ.
"Chưởng... môn...người không cần... phải lo...lắng làm gì... làm gì có...ai mạnh..hơn chưởng môn được"
Mẫn Nhi vừa ăn thịt nướng vừa nói.
"Thiên ngoại hữu thiên.
Nhân ngoại hữu nhân.
Tuy phu quân rất mạnh nhưng không thể không đề phòng"
Tố Tố nói.
"Bọn các ngươi cũng không được khinh suất"
Vương Nhất Tự thêm vào.
"Đệ tử minh bạch"
Đám đệ tử cùng nói.
Thiên Tuyết lúc này lại nhìn về Thiên Cầm.
"Thật không ngờ sư muội lại là Kiếm Võ Song tu a"
"...." Thiên Cầm.
"Đúng, đúng vậy a.
Lúc sư tỷ xuất chiêu ta cũng nhìn ra"
Trương Tấn xen vào.
"Sư tỷ còn là Băng tu nữa"
Âu Dương Kiệt thêm vào.
Sức mạnh của Thiên Cầm không thể nào chối cãi được.
Đối với Âu Dương Kiệt, nàng như là một ngọn núi, không thể nào vượt qua.
Đám đệ tử cũng là đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Thiên Cầm.
Tam sư tỷ của bọn hắn, vừa là một mỹ nhân, thực lực lại là rất mạnh, còn là Kiếm Võ Song tu, Băng tu hệ.
Chuyện một Thập lưu môn phái có một Kiếm Võ Song Vương nếu truyền ra ngoài thì còn gì ngưu bức hơn được nữa?
E là đến Ngũ lưu môn phái, kể cả Tứ lưu Tông môn cũng chưa chắc đã có một người như thế.
"Ngưng! Ta đi ngủ!"
Thiên Cầm lạnh lùng đứng lên bỏ đi.
"Ai nha! Nha đầu này vẫn là tính khí lạnh như băng a"
Vương Nhất Tự lắc lắc đầu.
"Sư muội chỉ... là đối với... người khác... lạnh lùng... nhưng thực ra rất tốt a.
Cũng... là đối với... chưởng môn.. không chút lạnh a"
Mẫn Nhi ngây thơ nói.
Như bị nói trúng tim đen, Vương Nhất Tự gương mặt trở nên đặc sắc.
"Bản... toạ cũng đi ngủ!"
Trương Tố Tố che miệng khẽ cười.
"Các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Sau đó cũng đứng lên.
"Phu quân đợi thiếp..."
Phía xa, trên tán cây, một bóng đen đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đám người.
"Chủ nhân, trong đám nhân loại đó có hai kẻ thực lực rất mạnh, số còn lại không đáng để tâm.
Nhất là tên thanh niên mặc trang phục màu trắng, hắn thực sự rất mạnh"
"Hắn chắc chắn chính là kẻ đánh bại Đại Thạch Cự Nhân"
"Chủ nhân có cần nô tì ra tay không?"
"Không cần!
Để tên kia lo.
Ta sẽ để bọn chúng một đi không trở lại".