webnovel

Chương 182: Đối thủ vô hình.

Chương 182: Đối thủ vô hình.

"A Kiệt, hạ nốt tên kia cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự chỉ tay về bức tượng Ma Đồng Đầu lĩnh, nói, đồng thời quăng cho Âu Dương Kiệt một viên Thượng phẩm tinh hạch.

Âu Dương Kiệt hai tay đón đỡ lấy tinh hạch lập tức truyền vào súng.

Lần này Âu Dương Kiệt đứng thẳng người nòng súng hướng thẳng về phía bức tượng bên kia bờ hồ.

Hành động này của Vương Nhất Tự khiến cho Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi không khỏi bàng hoàng.

'Đó là Thượng phẩm tinh hạch đấy!

Ngươi cứ thế tùy tiện quăng cho đệ tử hay sao?

Thượng phẩm tinh hạch đâu phải rau ngoài chợ đâu mà cứ hễ muốn giết một con ma thú lại tiêu tốn một viên như thế chứ?!!'

Cả hai nàng trong lòng gào thét lên.

Phải nói, Thiên môn Đại học các cái gì cũng không thiếu, tài nguyên, võ học tất cả đều là rất dồi dào, nhưng mà cho dù là giàu có đến nhường nào thì cũng không vung mạnh tay như thế được.

Oành!

Tiếng nổ lớn vang lên từ họng súng trên tay Âu Dương Kiệt cắt ngang dòng suy nghĩ của hai nữ nhân.

Ầm ầm...

Một phát đạn đem bức tượng Ma Đồng Đầu lĩnh bắn cho vỡ nát.

Liễu Doanh gương mặt thất thần, chôn chân tại chỗ, nàng là không tin được những gì đang hiển hiện ra trước mắt.

Gia gia và nàng tốn bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu năm, thử đủ mọi cách, cũng là không thể tiếp cận được Dạ Thảo Liên Hoa.

Đám người Thương Sơn phái này lại không hề tốn một chút sức lực nào, chỉ dựa vào một thứ vũ khí kì lạ liên tiếp hạ gục hai Đầu lĩnh ma thú một cách dễ dàng.

Nội tâm nàng hoang mang, rốI bời, ánh mắt nàng ươn ướt tựa như sắp khóc.

"Đi thôi..."

Vương Nhất Tự nói.

Liền đám người tiến đến bên cạnh hồ nước.

"Thiên Cầm..."

Vương Nhất Tự nhìn Lục Thiên Cầm, nói.

Như hiểu ý, Lục Thiên Cầm liền vận khí lực, tỏa ra hàn khí.

Tay nàng chạm vào mặt nước, ngay lập tức, toàn bộ mặt hồ liền bị đóng băng.

"Phu quân...chàng có cách nào để thanh tẩy yêu khí đang hắc hóa Dạ Thảo Liên Hoa hay không?"

Trương Tố Tố nhẹ nhàng hỏi Vương Nhất Tự, hai chân mày của nàng khẽ nhíu lại, cùng đám người đứng quan sát Dạ Thảo Liên Hoa.

"Cũng không cần thiết phải thanh tẩy Dạ Thảo Liên Hoa mà làm gì..."

Lúc này hệ thống bất chợt lên tiếng.

'Ý ngươi là sao?'

Vương Nhất Tự ngốc trệ.

"Cái tên Cửu Trôn Đẳng kia vốn là mượn sức mạnh của Dạ Thảo Liên Hoa thiết lập ra trận pháp hòng mở ra Yêu giới môn, vì thế nên nơi này mới bị yêu khí xâm lấn.

Chủ nhân chỉ cần từ trong trận pháp mà Cửu Trôn Đẳng thiết lập ra tìm ra mắt trận rồi phá hủy nó thì trận pháp cũng sẽ biến mất.

Dạ Thảo Liên Hoa vốn là thiên địa kỳ bảo, bảo vật của đất trời, chỉ cần yêu khí biến mất nó sẽ tự tái tạo mà áp chế hắc hóa."

Hệ thống giải thích.

"Nếu...như là mắt trận... thiếp biết nó ở đâu..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

Vương Nhất Tự cùng hai nương tử liền quay sang nhìn Hoa Vi Nghi.

"Nàng biết mắt trận nằm ở đâu sao?!!"

Hoa Vi Nghi khẽ gật đầu.

"Một...trận pháp sư... việc đầu tiên khi bắt gặp một trận pháp... mặc kệ đó là trận pháp gì...chính là...phải tìm ra được mắt trận...

Từ khi đặt chân đến đây...nhìn thấy trận pháp này... thiếp lập tức đã nhìn ra mắt trận...

Ban đầu thiếp cũng chỉ là...phỏng đoán mà thôi... nhưng bây giờ thiếp khá chắc chắn..."

"Vậy mắt trận đó...nằm ở đâu...?"

Vương Nhất Tự gấp gáp hỏi.

Hoa Vi Nghi ngón tay thanh mảnh chỉ về phía cổng trấn.

"Mắt trận nằm ở ngay lối vào Phụng Hoàng Cổ trấn...nó nằm dưới một tảng đá gần cổng... thiếp có thể cảm nhận được rất rõ ràng khi đi ngang qua cổng trấn...

Thông thường thì các trận pháp sư...sẽ giấu mắt trận ở những nơi khó tìm thấy bên trong trận pháp... nhưng mà...có thể vì ảnh hưởng của hai ma thú kia mà tên...Cửu Trôn Đẳng không thể tiến quá sâu vào trong trấn...để thiết lập mắt trận..."

Hoa Vi Nghi vừa dứt lời liền Vương Nhất Tự tiến sát lại gần nàng, tay hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt trìu mến, ôn nhu khẽ nói.

"Nghi Nghi của ta đúng là trận pháp sư mạnh nhất Thương Sơn phái mà..."

Hoa Vi Nghi chợt xấu hổ, gương mặt liền đỏ ửng lên.

"Vốn ở Thương Sơn phái có mỗi Nghi phu nhân là trận pháp sư mà thôi, lại chẳng mạnh nhất, phí lời!"

Hệ thống chen ngang.

Thế là cả đám người theo lời Hoa Vi Nghi đi ra cổng trấn.

Dựa vào chỉ dẫn của Hoa Vi Nghi, rất nhanh cả bọn đã tìm được mắt trận.

Lục Thiên Cầm theo lời Vương Nhất Tự lập tức một kiếm chém thẳng vào tảng đá to nằm cạnh cổng trấn.

Một xung chấn từ đó phát ra, lan tỏa ra khắp Phụng Hoàng Cổ trấn, như một cơn gió lùa tới thổi bay đi tất cả mùi máu xung quanh cổ trấn, vòng tròn trận pháp do tên Cửu Trôn Đẳng thiết lập cũng dần dần phai đi sau đó biến mất hẳn, yêu khí vẫn quanh cổ trấn cũng từ từ loãng ra.

Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên hài lòng, hắn sau đó cùng đám người trở lại trung tâm Phụng Hoàng Cổ trấn.

Lúc này, ở giữa mặt hồ đã đóng băng phát ra một đạo hào quang chói lóa, Dạ Thảo Liên Hoa từng cánh hoa lúc trước bị hắc hóa đang dần dần hồi phục hiện lên ngũ quang sắc.

Đám người đều là choáng ngợp với khung cảnh trước mắt, đều là tập trung ánh mắt ngắm nhìn Dạ Thảo Liên Hoa, cả đám có thể cảm nhận được rõ ràng yêu khí xung quanh mặt hồ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mật độ thiên địa linh khí đang dần trở nên dày hơn.

"Đúng là thiên địa chi bảo...

Thật là thần kỳ..."

Trương Tố Tố cảm thán.

Đứng bên cạnh, đám người cũng cùng chung ý nghĩ với nàng.

Chỉ là một đó hoa nhưng lại mang một sức sống mãnh liệt, lại có thể lan tỏa ra thiên địa linh khí của trời đất, chỉ là đứng gần mà thôi cũng đã khiến cho nhục thân tăng thêm mấy phần lực lượng, cảnh giới tu vi tựa như nâng cao thêm mấy phần.

"À ừm...mấy thứ đó đâu rồi nhỉ?"

Trác Hồng Quân chen ngang bầu không khí bằng một câu hỏi trống không, ánh mắt hiện lên vài tia lo lắng.

"Cô cô, người đang nói đến thứ gì vậy?"

Lý Mộng Vân đứng cạnh ngốc trệ hỏi.

Trác Hồng Quân ngón tay chỉ về phía bên kia hồ nước, nói.

"Là xác hai con ma thú...chúng không còn ở đó nữa..."

Lời này khiến đám người khẽ giật mình, ánh mắt quăng tới chỗ Trác Hồng Quân chỉ vào.

"Không lẽ...bọn chúng...vẫn chưa chết...?"

Trương Tấn khoé miệng giật giật.

"Mi thử ăn một phát trực diện từ hoả pháo Thương Sơn được nạp bằng Thượng phẩm tinh hạch xem xem có còn sống được hay không?!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói với Trương Tấn, nhưng nàng cũng không thể lý giải nổi tại sao xác của hai ma thú kia lại đột nhiên biến mất.

"Phu quân, chuyện này... thiếp có linh cảm không lành..."

Hoa Vi Nghi nép sau lưng Vương Nhất Tự, khẽ nói.

"Hình như mấy người các ngươi quên mất một chuyện quan trọng thì phải..."

Hệ thống chợt lên tiếng.

"Đó là ma thú!

Ma thú chỉ thực sự bị giết khi phá hủy đi ma hạch của nó mà thôi!

Hai phát bắn vừa rồi của Âu Dương Kiệt cũng chỉ là gây tổn thương đến nhục thân của bọn chúng mà thôi, bọn chúng vốn vẫn chưa chết!"

Hệ thống vừa dứt lời liền một nấm đấm khổng lồ cao hơn một thước hướng thẳng đến đám người.

Oành!

Mặt đất rung chuyển dữ dội bởi kình lực lan tỏa ra.

Nếu không nhờ Vương Nhất Tự phản ứng nhanh nhạy kịp thời thi triển màn chắn bảo vệ cho tất cả thì cả bọn đã bị đánh văng ra xa.

Cả đám người còn chưa hết bàng hoàng sau tình huống bất ngờ vừa rồi thì cánh tay khổng lồ ấy chợt biến mất vào hư vô như chưa từng xuất hiện.

"Chưởng môn...thứ vừa rồi là gì vậy?!"

Lục Thiên Cầm gương mặt hiện lên ngưng trọng, tay rút ra Ỷ Thiên kiếm, hỏi.

Xung quanh, tất cả mọi người đều hiện lên thế thủ, tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.

Tình huống vừa rồi xảy ra quá nhanh, cả bọn còn chưa nắm bắt được tình huống.

"Là Ảo Hóa Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh...do hai con ma thú vừa nãy kết hợp lại..."

Vương Nhất Tự âm trầm giải thích ngắn gọn cho đám người đúng y như những gì hệ thống hiện lên.

"Tuy rằng nó chỉ là ma thú lục giai, thực lực cũng chỉ ngang Võ Hoàng, nhưng lại sở hữu khả năng tàng hình rất khó chịu, nó có thể bất ngờ tấn công từ bất cứ hướng nào mà không thể bị phát hiện..."

'Bị tấn công bất ngờ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy...mà có thể phân tích được đối phương rõ ràng như thế sao...?

Làm sao có thể...?'

Trác Hồng Quân trong lòng phút chốc thất kinh.

Đám người hiển hiện lên lo lắng khi nghe Vương Nhất Tự nói.

"Phu quân, bây giờ chúng ta nên làm gì...?"

Trương Tố Tố hỏi.

Vương Nhất Tự còn chưa kịp nói thì từ phía sau một đạo hắc khí hung hăng lao đến đám người.

"Mị Vương Yêu trảo!"

Mộc Phiến La trong thoáng chốc yêu khí bàng bạc xuất ra trảo pháp đối đầu với đạo hắc khí.

Ầm!

Hai đạo kình lực va chạm vào nhau gây ra một vụ nổ lớn làm cho đất đá bay mù mịt.

Nhưng mà Ảo Hóa Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh vốn chỉ ngang với Võ Hoàng không thể nào đối chọi lại được với trảo khống của Mộc Phiến La, một Võ Thánh đỉnh phong.

Đạo hắc khí mà con ma thú xuất ra dễ dàng bị Mị Yêu trảo đánh tan, sau đó còn cày nát cả địa hình phía xa làm bay màu cả một ngôi nhà trong trấn và những thứ gần kề đó.

Chậc!

Mộc Phiến La chặc lưỡi, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Mị Yêu trảo chỉ là đánh vào hư không, không hề chạm được vào con ma thú.

"Phu quân, con ma thú này còn di chuyển rất nhanh...

Đến cả thiếp cũng không thể theo kịp..."

Mộc Phiến La nói với Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự khẽ gật đầu với Phiến La, liền sau đó quay về phía đám đệ tử, giọng thản nhiên nói.

"Các bảo bối, để bản tọa hướng dẫn các ngươi cách để chống lại một đối thủ vô hình a!".