Chương 113: Ta có thể hy sinh tất cả vì nàng.
"Để ta xem ngươi né tránh được đến khi nào!"
Âu Dương Kiệt nhảy đến chỗ ả cầm tu, giọng âm trầm nói.
Rầm!
Ả cầm tu lại lần nữa nhảy lên cao né tránh đòn tấn công của Âu Dương Kiệt, nhưng lần này ả một tay giữ đàn cầm trước người một tay khảy đàn.
"Một cái phàm nhân không có tu vi lại dám trước mặt lão nương giở ra giọng điệu láo xược, đúng là chán sống!"
Ả hét lớn.
Đàn cầm khí tức cùng ma khí hoà quyện lại, bàng bạc xuất ra những luồng kình lực hình lưỡi liềm bao trùm cả căn phòng.
Âu Dương Kiệt khẽ nhăn mặt, hắn có thể cảm nhận được những kình lực này uy lực và độ sắc còn hơn gấp mấy lần khi nãy, và với số lượng hàng trăm đạo như thế này, để né được hết là điều không thể nào.
Âu Dương Kiệt trước khi những đạo kình lực kia ập tới liền xoay người lại, tất cả sức lực dồn vào hai chân hướng về phía Lục Thiên Cầm.
Hắn nhìn số lượng những đạo kình lực kia cũng đủ hiểu ra một chuyện, đòn tấn công này, ả cầm tu không chỉ nhắm vào hắn.
Lục Thiên Cầm lúc này tất cả tu vi đều bị phong ấn, không có cách nào thi triển ra băng phong hộ giáp để đón đỡ đòn tấn công này của ả cầm tu.
Nàng, cả thân thể khẽ run lên, ánh mắt hiện lên tia lo lắng.
"Để ta xem các ngươi vùng vẫy như thế nào!"
Ả cầm tu nhẹ nhàng đáp xuống đất, khoé miệng hiện lên nụ cười gian ác.
Viu!
Viu!
Những luồng kình lực xé gió hung hăng lao đến.
Lục Thiên Cầm giơ ngang Ỷ Thiên kiếm phía trước, bất chợt cảm giác sợ hãi dâng lên trong tâm.
Nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ có cảm giác này.
Nàng nhắm nghiền mắt lại, chân trái lùi về sau một bước gắng trụ vững.
Bành!
Bành!
Bành!
Hàng loạt những âm thanh kình lực đánh vào thân thể vang lên, nhưng mà, Thiên Cầm không hề cảm thấy có một chút đau đớn nào hiện hữu.
Lục Thiên Cầm ngốc trệ, từ từ mở mắt ra, nàng chợt sửng người, tâm thần lay động mạnh.
Đứng trước mặt nàng, một bóng lưng vạm vỡ quen thuộc dang rộng cả hai tay thay nàng đón nhận từng đợt từng đợt kình lực đánh vào.
"Sư đệ... ngươi..."
Nhìn vào y phục rách tả tơi thấm đỏ máu của tên nam nhân đang đứng trước mặt, tâm thần nàng chợt rung động một thứ cảm giác rất khó tả mà trước giờ nàng chưa từng cảm thấy.
"Không sao...sư tỷ...ta...chịu được... những thứ này...thì có là gì..."
Âu Dương Kiệt cố gắng từng chữ, nói với Thiên Cầm.
Nơi khóe miệng hắn, hai dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Tuy miệng nói là không có gì nhưng thực ra Âu Dương Kiệt sau pha vừa rồi đã bị nội thương rất nghiêm trọng, hòng như kẻ khác thì đã sớm đi đầu thai rồi.
Lục Thiên Cầm có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
"Mau, mau phục dùng Trị thương đan..."
Thiên Cầm hối thúc.
Âu Dương Kiệt quệt đi vệt máu nơi khoé miệng, quay mặt lại, nở một nụ cười với Lục Thiên Cầm.
"Viên trị thương đan...vừa nãy tỷ phục dùng... chính là viên cuối cùng của đệ..."
Lục Thiên Cầm bàn tay che miệng, cố giấu đi tiếng nấc nghẹn.
Nàng khuỵu xuống, ngước mắt lên trần nhà nhìn những đạo khí tức lại bắt đầu xuất hiện.
Ỷ Thiên kiếm buông thỏng nằm dưới sàn nhà.
Nàng biết rõ chuyện gì sắp sửa xảy ra.
"Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Để ta toại nguyện cho ngươi!"
Tinh!
Tinh!
Tinh!
Những luồng kình lực khí tức ập đến theo tiếng cầm của ả.
Bành!
Bành!
Bành!
Âu Dương Kiệt quay người lại, đưa lưng ra dùng hết sức chống đỡ.
Lưng áo Âu Dương Kiệt bị kình lực đánh vào rách tươm, những vết thương ngang dọc khắp cả lưng nhuốm đỏ máu.
Hắn gương mặt không những không nhăn nhó vì đau đớn mà ánh mắt lại nhìn thẳng vào mắt Lục Thiên Cầm tựa như đang cười, tựa như đang nói rằng, hắn không sao cả, hắn có thể chịu đựng được cả trăm cả ngàn lần như thế này, chỉ cần nữ nhân ngồi trước mặt hắn vẫn bình an là được.
Ánh mắt của Lục Thiên Cầm nhìn Âu Dương Kiệt chợt ướt, nàng không thể nào ngăn được hai hàng nước mắt đang chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của mình.
"Sư đệ...là ta...là ta vô dụng..."
Giọng nàng nhỏ, run run.
Thịch!
Máu từ miệng Âu Dương Kiệt rơi xuống mặt Lục Thiên Cầm hoà vào những giọt nước mắt của nàng.
Âu Dương Kiệt ngón tay run run gạt đi nước mắt trên má Lục Thiên Cầm.
"Sư tỷ...ta lúc nào...cũng dõi theo tỷ...
Ta biết tỷ cố gắng...mạnh lên...là vì lẽ gì...
Chẳng phải là vì... môn phái hay sao...
Chẳng phải...là vì...muốn bảo... vệ cho...đồng môn...hay sao...
Sư tỷ... ngươi đã...cố gắng... rất nhiều rồi...
Lần này... cuộc chiến này...hãy để ta...là người...bảo vệ tỷ..."
Thịch!
Thịch!
Lời này của Âu Dương Kiệt nói ra tựa như mũi tên xuyên qua trái tim vốn lạnh giá của Lục Thiên Cầm khiến nó đập rất nhanh, trở nên ấm áp hơn.
Hai bàn tay nàng tự chuyển động, nắm chặt lấy tay Âu Dương Kiệt.
"Sư đệ... ngươi có thể...rời đi vào lúc này...có thể bỏ mặc ta...tại sao..tại sao lại phải vì ta...mà không...màng tới sống chết như vậy...?"
Âu Dương Kiệt không trả lời Lục Thiên Cầm, nhẹ nhàng lấy tay nàng ra.
Hắn sau đó đứng thẳng dậy, lấy ra Tử Liên kiếm, ánh mắt tập trung vào ả cầm tu.
"Hai ngươi trăn trối xong chưa vậy?"
Ả cầm tu hỏi như chế giễu.
"Nếu như đã xong, thì để ta tiễn cả hai một đoạn!"
Tinh!
Ả vừa dứt lời liền khảy ra một đạo khí tức hình bán nguyệt bay đến chỗ cả hai.
Oành!
Âu Dương Kiệt tay trái một quyền đấm vào đạo khí tức kia khiến nó tan biến ngay lập tức trước sự ngỡ ngàng của ả cầm tu.
Ả trở nên hoang mang với tình huống vừa xảy ra.
Đạo khí tức kia lực lượng so ra phải ngang với cả Võ Vương đỉnh phong.
Chỉ là một tên phàm nhân bị phong ấn tu vi làm sao lại có thể dễ dàng phá giải như thế cơ chứ.
Thật ra, sau khi đỡ chiêu vừa rồi xương cánh tay của Âu Dương Kiệt đã gãy nát, nhưng hắn vẫn cố gắng không tỏ ra một chút gì đau đớn.
Hắn không muốn ả cầm tu biết được tình hình hiện tại của hắn.
Âu Dương Kiệt chân lấy đà, lao nhanh về phía ả cầm tu, mũi kiếm chĩa về phía trước.
Bành!
Bành!
Bành!
Ả cầm tu ngón tay nhảy trên dây đàn, xuất ra hàng loạt những đạo kình lực như những viên đạn lao thẳng vào người Âu Dương Kiệt.
Từng phát từng phát đều nhắm thẳng vào ngực vào bụng hắn, nhưng không hề làm cho hắn chậm lại.
Hắn như một con thú sắp chết điên cuồng lao về phía trước, mặc kệ thân thể.
Lục Thiên Cầm ở phía xa nhìn cảnh tượng đó lòng nàng như đau thắt từng cơn.
'Sư đệ...tại sao chứ...?
Tại sao ngươi lại không bỏ chạy?
Tại sao lại liều mạng như thế?'
Lục Thiên Cầm cầm Ỷ Thiên kiếm đứng dậy.
Nàng không thể để cho sư đệ của mình, một mình gánh hết tất cả.
Nếu như chết thì cả hai cùng chết!
Phía trước, Âu Dương Kiệt tay vung kiếm về phía sau tựa như sắp tung ra một đường chém ngang tới chỗ ả cầm tu.
Ả cầm tu quan sát động tác của Âu Dương Kiệt đoán chắc hắn sẽ lao đến sử dụng thanh kiếm kia mà chém tới, ả liền rất nhanh ôm lấy đàn vận thân pháp nhảy ra.
Nhưng mà, Âu Dương Kiệt trước giờ chưa từng sử dụng kiếm, hắn không hề có ý định sử dụng Tử Liên kiếm như vậy.
Viu!
Âu Dương Kiệt ánh mắt quan sát ả cầm tu, đoán trước hành động của ả, liền hết sức phóng mạnh Tử Liên kiếm theo hướng mà ả cầm tu sắp di chuyển tới.
Ả cầm tu giật bắn người, ả không ngờ tới Âu Dương Kiệt sẽ phóng thanh kiếm đến chỗ ả.
Chân ả vừa chạm đất, ả liền xoay người dậm mạnh chân nhảy lên, xuýt xoát né tránh được thanh kiếm.
Nhưng mà khi ả vừa nhảy lên, còn đang lơ lửng trên không thì một thanh kiếm khác từ phía sau phóng tới.
Là Ỷ Thiên kiếm.
Đứng phía xa, Lục Thiên Cầm thở ra nặng nhọc, nàng vừa dùng hết sức cố gắng ném thật mạnh Ỷ Thiên kiếm.
Ỷ Thiên kiếm lao đến với một tốc độ rất nhanh, khiến gương mặt ả cầm tu tái mét.
Bang!
Ả cầm tu giơ đàn cầm ra đón đỡ.
Cả hai vũ khí va chạm vào nhau.
Nhưng, đàn cầm của ả làm sao có thể so sánh được với Ỷ Thiên kiếm.
Tuy là làm chệch hướng bay của thanh kiếm, nhưng cây đàn bị nứt một đường dài dọc ngang thân.
Ả cầm tu còn chưa kịp hoàn hồn sau pha vừa rồi.
Chân ả chưa kịp chạm đất thì đã thấy Âu Dương Kiệt lướt tới trước mặt.
Âu Dương Kiệt, hắn, dồn tất cả sức lực, tất cả ý chí còn lại vào cánh tay phải, một quyền đánh vào giữa ngực ả cầm tu.
Đây là cơ hội duy nhất để kết thúc trận đấu này, Âu Dương Kiệt, hắn nếu như bỏ lỡ nó, thì tất cả xem như kết thúc với hắn, với cả Lục Thiên Cầm.
Bành!
Một quyền cực mạnh giáng thẳng vào ngực, đem ả cầm tu đánh lún vào bức tường phía sau, ả lập tức phun ra ngụm máu.
Âu Dương Kiệt chớp thời cơ, liền bồi thêm mấy quyền.
Bành!
Bành!
Bành!
Ả cầm tu bị Âu Dương Kiệt đánh cho hộc ra máu, đàn cầm trên tay cũng bị đấm cho vỡ nát, cả người và cầm lún sâu vào bức tường.
Khoảng hơn vài mươi cú đấm, Âu Dương Kiệt ngưng lại.
Cả cơ thể ả cầm tu đổ ập xuống nền nhà chỉ còn lại một nữa hơi thở.
Âu Dương Kiệt quay người lại, lảo đảo bước về phía Lục Thiên Cầm, mặc kệ ả cầm tu.
Lục Thiên Cầm chạy đến chỗ hắn, những giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, nàng kịp thời đỡ được Âu Dương Kiệt khi hắn khuỵu xuống.
"Sư đệ... ngươi vất vả rồi..."
Khụ...khụ...
Âu Dương Kiệt ho ra máu.
Hắn giờ phút này không còn lấy một chút sức lực nào để mà trả lời Thiên Cầm, hắn cố gắng mỉm cười với nàng.
Lục Thiên Cầm dìu hắn đứng dậy.
"Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.
Gặp lại chưởng môn thì thương tích của đệ sẽ được chữa trị..."
Ả cầm tu nằm phía trước mặt cả hai người lúc này bất chợt cử động, ả gắng gượng dùng chút hơi tàn của mình, lấy ra từ ống tay áo một con dao tẩm độc.
Viu!
Con dao lao vun vút về phía cả hai.
Ả cầm tu, ả là muốn trước khi chết phải kéo theo được một người.
Lục Thiên Cầm lúc này tu vi đã không còn bị phong ấn, có thể dễ dàng nhận ra ám khí đang phóng tới, nàng có thể hóa giải nó một cách dễ dàng.
Nhưng mà Âu Dương Kiệt bên cạnh đột nhiên đẩy nàng ra.
Phập!
Con dao tẩm độc do ả cầm tu phóng tới cắm thẳng vào ngực Âu Dương Kiệt trong sự ngỡ ngàng của Lục Thiên Cầm.
"Sư đệ...tại sao...đệ...?!!"
Lục Thiên Cầm ôm chầm lấy Âu Dương Kiệt khi hắn ngã người ra phía sau.
Âu Dương Kiệt bị thương quá nặng, lục phủ ngũ tạng đều xuất huyết, lại còn sử dụng tất cả sức lực để chiến đấu, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hắn không thể nhận ra được chuyện Thiên Cầm tu vi cảnh giới đã phục hồi.
Cơ thể hắn tự phản xạ theo bản năng.
Lục Thiên Cầm bàn tay vội vàng đặt lên ngực Âu Dương Kiệt, lập tức băng phong chỗ vết thương, ngăn không cho độc tính lan ra.
Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Ta...ta có thể...ngăn nó lại mà...
Tại...tại sao...tại sao đệ... lại làm vậy...?
Tại sao...lại ngu ngốc...như thế hả...?"
Lục Thiên Cầm gương mặt đẫm lệ hỏi.
Âu Dương Kiệt bàn tay đặt lên tay Lục Thiên Cầm, âm thanh yếu ớt, cố gắng phát âm ra từng chữ một.
"Ta sẽ... bảo... vệ...tỷ... dù...dù...có chuyện...gì xảy ra...
Khụ...khụ...
Gánh...nặng...mà tỷ...gánh...trên vai...khụ...hãy...để ta...để ta...gánh vác phụ...
Khụ...khụ..."
"Ngươi...không cần...phải làm... thế..."
Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, thấm ướt cả tay Âu Dương Kiệt.
Lục Thiên Cầm, thường ngày tính tình ít nói, lạnh lùng như băng, không hề để cho người khác biết nàng đang nghĩ gì muốn gì, một chút cảm xúc cũng không hề biểu lộ ra.
Nhưng nàng luôn luôn lúc nào cũng cố gắng vì môn phái, trước là Ma Thần tông, sau là Thương Sơn phái, nàng tập luyện không ngừng nghĩ, nhanh chóng để mạnh lên cũng chỉ vì không muốn bất cứ ai khinh dễ môn phái của nàng, khinh dễ đồng môn của nàng.
Nàng tuy không nói ra, nhưng với nàng, từ chưởng môn, các sư nương, các sư đệ sư muội, đều là người thân của nàng, nàng sẽ không để bất cứ ai động đến họ.
Chuyện này dần trở thành một gánh nặng vô hình đè lên đôi vai của nàng.
Không ai khác ngoài nàng có thể thấu hiểu được gánh nặng này.
Nhưng điều mà nàng không ngờ tới, sư đệ nàng, Âu Dương Kiệt, kẻ từng bị nàng khinh dễ khi được chưởng môn nhặt về mạng sống, lại nhìn ra được tâm tư của nàng.
Hắn, thậm chí còn muốn chia sẻ gánh nặng đó với nàng.
Cái tên ngốc này, hắn còn không tiếc hy sinh cả mạng sống của hắn để bảo vệ nàng trong lúc nàng rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo nhất.
Hắn sẵn sàng đối mặt với trăm ngàn đòn tấn công bất kể sống chết vì nàng, hắn còn không tiếc đỡ cho nàng một dao.
Hành động như thế làm sao Thiên Cầm có thể dửng dưng cho được?
Làm sao nàng không rung động cho được?
Nàng khóc như một đứa trẻ trước mặt hắn, trước mặt cái tên đại ngốc nghếch này.
Tất cả cảm xúc nàng che giấu rất lâu đều lần lượt được bộc lộ ra.
"Để ta...để ta...dìu đệ... đi tìm... chưởng môn..."
"Sư tỷ...tỷ...hỏi ta...tại sao...lại không...bỏ chạy...
Khụ...khụ...
Tại sao...lại...không bỏ mặc...tỷ...
Tại sao..lại...vì tỷ...mà...không...không màng...sống chết...
Khụ...khụ..."
Âu Dương Kiệt liên tục ho ra máu.
"Sư đệ... ngươi đừng nói nữa...sẽ ảnh hưởng đến vết thương..."
Lục Thiên Cầm vội vàng ngắt lời, giọng như van xin Âu Dương Kiệt.
"Ta...ta...làm sao có thể...có thể...bỏ chạy... được...cơ chứ...?
Ta...làm sao...có thể...bỏ mặc... người... người...mà...ta...ta...yêu... được chứ..."
Lục Thiên Cầm đứng hình tại chỗ trước những lời nói của Âu Dương Kiệt.
Một cảm xúc mãnh liệt chợt dâng lên trong tim nàng, nó như một ngọn lửa lớn đang phừng phừng thiêu đốt nàng giải thoát nàng khỏi băng giá lạnh lẽo.
Nhưng ngay lúc này Âu Dương Kiệt cánh tay chợt buông thõng, không còn cử động.
"Sư đệ...?!!
Sư đệ...?!!!"
Lục Thiên Cầm lay lay người Âu Dương Kiệt, cố gắng gọi hắn, nhưng Âu Dương Kiệt không hề đáp lại, dù chỉ một phản ứng nhỏ.
"Không!!!
Sư đệ, ngươi không được phép xảy ra chuyện gì!
Ta...ta...còn lời...vẫn chưa nói với đệ...
Sư đệ...đệ mau tỉnh lại đi!
Sư đệ...!!!!"
Lục Thiên Cầm hét lớn vang vọng cả căn phòng, tất cả cảm xúc lúc này cả thảy đều bộc lộ ra hết bằng những giọt nước mắt.
Lục Thiên Cầm lập tức dìu Âu Dương Kiệt đứng dậy, rất nhanh thu hồi đi Ỷ Thiên kiếm đang nằm sóng soài trên mặt đất.
Nàng xoay người hắn lại, cố gắng không động vào vết thương của hắn.
Nàng cõng hắn trên lưng, lê từng bước từng bước nặng nề nhưng khẩn trương về phía cánh cửa đá to lớn trước mắt.
'A Kiệt...cố gắng lên...!
Chúng ta...sẽ nhanh chóng...tìm thấy chưởng môn...
Đừng...đừng xảy ra... chuyện gì cả...
Thiếp...xin chàng...đừng xảy ra chuyện gì cả...!'.