webnovel

Quyển 3 - Chương 116: Đêm Hàn Lộ, thay cột đổi xà

Tuy rằng ngày xưa trên cơ bản Lưu Vũ đích thực đã sống như người bất lực, nhưng về mặt bản chất, "vờ như bản thân không có vật đó" vẫn khác xa "thật sự đã mất vật đó mãi mãi". Y bỗng chốc sợ đến toát một lớp mồ hôi lạnh mỏng, vội quát: "Tránh ra!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm đó đột ngột rút ra, Lưu Vũ chớp thời cơ lao về phía trước. Lát sau, y bỗng kéo mạnh Sư Cảnh Thiên một cái: "Cẩn thận!"

Lại thêm một thanh kiếm đâm xuống trước mặt Sư Cảnh Thiên, gần như sát rạt đầu hắn, nếu không nhờ Lưu Vũ kéo lại, ắt hẳn đã bị ghim cứng tại chỗ. Sư Cảnh Thiên hết cả hồn: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, sao huynh biết hắn định đâm chỗ nào?"

Lưu Vũ nói: "Không biết, đoán đấy!" Chỉ là trực giác mà thôi. Đối với sát khí, y gần như đã luyện đến cảnh giới khỏi dùng đầu óc cũng có thể phản ứng được. Ngay sau đó, thanh kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng đâm xuống, từng ánh kiếm bén ngót cản đường tiến lùi của ba người họ. Tiếp theo, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, chấn động dữ dội truyền đến từ bên trên, bụi đất vụn đá rơi tá lả.

Lưu Vũ hét: "Phía trên bắt đầu tấn công rồi!"

Tiếng ầm ầm đó càng vang càng lớn, chấn động cũng càng lúc càng mạnh, rõ ràng đang tới gần từng chút một. Những thanh kiếm nhọn ngăn trước chặn sau, lại toàn là bảo kiếm thượng đẳng ít tuổi sắc ngọt, Phương Tâm già chát rồi không biết lấy cứng chọi cứng nổi không. Không biết lấy đâu ra xẻng Nguyệt Nha, Minh Nghi chật vật đào một góc hang khác trong không gian chật hẹp. Sư Cảnh Thiên ở bên cạnh sắp xì khói tới nơi: "Minh huynh rốt cuộc huynh được không thế, Minh huynh ơi huynh nhanh lên chút được không, cũng tại huynh lâu quá rồi chẳng chịu dùng pháp bảo này, khi nào rảnh dùng nhiều cho quen biết chưa, huynh nhìn coi lạ tay đến mức nào rồi!!!"

Thật ra lạ tay cũng thông cảm được, nói chứ cũng hết cách thôi, dù sao khắp Thượng thiên đình này, ngoại trừ Lưu Vũ có thể trơ mặt vác xẻng đi tới đi lui suốt hôm, quả thật chẳng còn thần quan nào khác làm được chuyện đó. Trán hằn đầy gân xanh, Minh Nghi quát: "Ngậm miệng!!!"

Lưu Vũ vội nói: "Đừng nóng đừng nóng, thông đường đi thông đường đi!"

Quả nhiên, tay Minh Nghi vừa dùng sức, hang động tức thì mở ra. Hắn chộp lấy cái xẻng, đào như điên ở đằng trước, Sư Cảnh Thiên ở chính giữa cổ vũ như điên, với tư cách là người duy nhất chưa điên, Lưu Vũ chịu trách nhiệm bọc hậu. Xẻng quý của Địa Sư quả là kỳ diệu, mới xúc vài phát đã đào thêm được một đường hầm dài mười mấy trượng. Lát sau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa hang đang từ từ khép lại, mà trên chỗ thoạt đầu họ bị bao vây lọt vào một tia nắng mong manh.

Lưu Vũ vội nói: "Hắn sắp đánh xuyên xuống rồi!"

Minh Nghi bỗng chốc đào càng điên cuồng hơn, thế rồi bất chợt ngừng tay, ngước nhìn lên trên. Lưu Vũ cũng phản ứng y hệt Minh Nghi, bởi vì cả hai đều phát hiện phía trên lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, ắt hẳn là một gian điện trống không.

Đường hầm đã bị người ta phát hiện, dù sao đi nữa ra ngoài trước rồi tính tiếp. Minh Nghi chuyển sang đào lên trên, Sư Cảnh Thiên hỏi: "Các ngươi dám chắc đào chỗ này xong không có ai chớ?"

Minh Nghi nói: "Chẳng nghe tiếng gì. Trừ phi đang ngủ!"

Tất nhiên thông thường thần quan không cần ngủ, ban ngày ban mặt càng chẳng ai ngủ trong điện của mình, cho nên khả năng này ắt không tồn tại. Nào ngờ sau khi Minh Nghi xúc xẻng lên, cả đám trồi khỏi mặt đất, ba cái đầu vừa thò ra, mới hít được một hơi khí lành, còn chưa kịp thở ra, đã thấy đối diện đặt một chiếc giường, trên giường có một thiếu niên đang dang rộng tay chân nằm ngủ.

Lưu Vũ: "?"

Có thần quan ban ngày ban mặt ngủ trong điện của mình thật ư?

Nghe tiếng động, thiếu niên nọ cựa mình ngồi dậy, cả đầu tóc quăn rối bù xù, chân mày nhíu chặt. Cậu chàng gãi gãi đầu, mắt mũi lờ đờ nhìn ba cái đầu đối diện giường, có vẻ không rõ vì sao ba thứ này lại xuất hiện trong điện của mình. Ba người kia vờ như chưa có xảy ra, hối hả bò ra khỏi hang ngầm. Ngờ đâu lúc Sư Cảnh Thiên sắp trèo lên tới nơi, đột nhiên hét to một tiếng. Lưu Vũ quay đầu lại nhìn, thế mà lại có một bàn tay túm cổ chân của hắn.

Chủ nhân bàn tay đó chính là Bùi Minh. Dù đang ở dưới đường ngầm, hắn vẫn phong độ ngời ngời, nói: "Ta còn bảo chuột nhắt phương nào đục lỗ dưới điện của ta, Cảnh Thiên sao ngươi chạy ra rồi? Vầy là muốn đi đâu? Ngươi cũng biết anh ngươi giận lên thì thế nào rồi đấy, nhân lúc hắn chưa phát hiện mau về lẹ đi."

Nhược Da vọt ra, đánh văng tay Bùi Minh. Bùi Minh nhảy ra, nói: "Thái tử điện hạ, Địa Sư đại nhân, bộ hai vị không có gì làm hả, tự dưng xúi giục Phong Sư dạt nhà, thật hết nói nổi mà."

Lưu Vũ đáp: "Tuy Phong Sư đại nhân là em trai của Thủy Sư đại nhân, nhưng dầu gì hắn vẫn là một vị thần quan, cũng mấy trăm tuổi rồi, Bùi tướng quân ngươi đừng nói như hắn là con nít ba tuổi chứ. Cho dù nói lý lẽ đi nữa, vô duyên vô cớ giam cầm tiên liêu Thượng thiên đình, so ra Thủy Sư đại nhân mới là bên hết nói nổi ấy."

Nếu suy đoán của y không lầm, vậy Phong Sư thật sự không thể ở lại Thượng thiên đình nữa rồi. Quyền Nhất Chân ngồi trên giường ngơ ngác nhìn sang bên này, trông như vẫn chưa nắm rõ tình hình. Bùi Minh nâng kiếm, trầm ngâm nói: "Kỳ Anh đừng nhìn nữa, qua giúp một tay trước đi, bắt lại rồi nói sau."

Sau một hồi cân nhắc, Quyền Nhất Chân qua giúp một tay thật.

Cậu chàng nhảy xuống giường, vung cái giường khi nãy mình nằm về phía Bùi Minh. Quả là giúp một tay, có điều là giúp bên Lưu Vũ một tay. Tự dưng bị nguyên cái giường đập trúng, Bùi Minh kinh ngạc đến sững người, quát: "Kỳ Anh!!! Mắc gì ngươi đánh ta??"

Quyền Nhất Chân phất phất tay với Lưu Vũ, hẳn là ra hiệu cho bọn họ mau đi đi. Ba người bên Lưu Vũ đơ ra chốc lát rồi vội vàng bỏ chạy. Chẳng biết có phải do bị thương khí huyết không đủ không, Sư Cảnh Thiên mới chạy mấy bước mặt mày đã xanh mét, Lưu Vũ đỡ lấy hắn, Minh Nghi thì dứt khoát kéo hắn qua cõng lên vai. Lưu Vũ đặt tay lên cửa, móc ra hai viên xí ngầu, quay đầu nói với thiếu niên kia: "Cảm ơn nhiều!"

Quyền Nhất Chân còn đang đánh Bùi Minh túi bụi, ra tay vừa hung hãn vừa chẳng theo quy luật gì, nếu không phải Bùi Minh bản lĩnh chẳng vừa, đổi thành người khác chắc đã bị kiểu đánh loạn xạ một tăng của Quyền Nhất Chân đập cho toác đầu chảy máu từ lâu rồi. Bùi Minh bị đánh đến hằn rõ gân xanh, quát: "Vệ binh! Cản người!!"

Trước khi Bùi Minh gọi người đến, Lưu Vũ đã ném xí ngầu, mở cửa lao ra rồi đóng sầm cửa lại, chuồn khỏi Thượng thiên đình mất tiêu. Nhưng làm thế nào y cũng không ngờ rằng, sau khi đóng cửa xoay người qua, đập vào mắt mình chính là Châu Kha Vũ đang giẫm một chân lên hòm công đức mới, đồng thời cởi trần lau mồ hôi.

"..."

"..."

"..."

Một gian Bồ Tề quán xập xệ nhỏ hẹp làm sao chứa nổi mấy vị đại thần như thế, Lưu Vũ cảm thấy sắp ngạt thở tới nơi. Mà ngoài phòng còn một gã bị quỷ nhập chẳng hay biết gì tru tréo um sùm, phát đầy tạp âm: "Cốc Tử ~ qua đây đấm chân cho cha nào ~"

Hồi lâu sau, Châu Kha Vũ mới tiện tay ném Ách Mệnh đang vót gỗ đi, khẽ nhướn một bên lông mày: "...?"

Màu da và đường nét nửa người trên để trần của hắn đẹp không tả xiết, chói lóa tột độ, lóa đến nỗi Lưu Vũ hoa hết cả mắt. Dẫu cho chẳng thấy rõ gì, y vẫn không thể cản nổi máu nóng trào dâng làm đường nhìn tối sầm. Lưu Vũ ba chân bốn cẳng chắn trước người Châu Kha Vũ, dang hai cánh tay che tầm mắt của Minh Nghi và Sư Cảnh Thiên: "Nhắm mắt, nhắm mắt! Mau nhắm mắt lại!"

Hai người kia đực mặt ra, nhìn bọn họ với biểu cảm quái dị. Châu Kha Vũ đặt tay lên vai Lưu Vũ, có vẻ hơi buồn cười: "...Ca ca, huynh căng thẳng cái gì."

Bấy giờ Lưu Vũ mới kịp phản ứng, đúng rồi, mình căng thẳng cái gì? Châu Kha Vũ có phải con gái đâu, làm việc cởi trần thì sao chứ?

Tuy nhiên, Lưu Vũ vẫn không thả tay xuống, cố gắng che Châu Kha Vũ kín kẽ, ngập ngừng cất giọng: "Nói chung... đệ mặc áo vào trước đi."

Châu Kha Vũ nhún vai, đáp: "Ừm, nghe lời ca ca." Nói đoạn thong dong vớ lấy bộ đồ, từ tốn mặc vào.

Nhìn hắn rặt một bộ bình thản ung dung nước chảy mây bay, Sư Cảnh Thiên ngượng ngùng nói: "À ờ, quấy rầy rồi, không ngờ các ngươi... ha ha ha, còn rất là, ha ha ha. Nói chung là, ha ha ha."

"..." Lưu Vũ nói: "Đại nhân, ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, ngộ nhỡ có hiểu lầm gì ta cũng tiện giải thích rõ ràng. Đừng có thay bằng ha ha ha được không..."

Thời gian cấp bách, chỉ sợ lát nữa Bùi Minh sẽ đến tìm, Bồ Tề quán hiển nhiên không thể ở lâu. Minh Nghi thả Sư Cảnh Thiên xuống rồi vẽ trận Rút ngàn dặm đất. Lưu Vũ đang định hỏi bọn họ muốn đi đâu, chợt nghe Châu Kha Vũ ở đằng sau thở dài.

Sực nhớ Châu Kha Vũ từng nhắc mình đừng đến gần bọn Phong Sư nữa, Lưu Vũ nhịn không được xoay người lại, nói: "Tam Lang, xin lỗi."

Châu Kha Vũ đã mặc quần áo tử tế, nói: "Từ đầu ta đã biết huynh sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi."

Ngừng một lát, hắn lại mỉm cười: "Có điều, vì sao ca ca phải xin lỗi ta? Huynh chỉ nhớ mỗi câu ta nói mấy hôm trước, lẽ nào huynh đã quên ta còn nói với huynh câu khác sao?"

Lưu Vũ ngẩn ra, nghĩ thầm: "Câu nào?"

Bỗng nhiên, y nhớ ra.

Là câu Châu Kha Vũ nói ở sào huyệt Thanh Quỷ đêm nọ: "Huynh cứ làm là được rồi."

Sau khi nhớ ra, Lưu Vũ chớp chớp mắt. Y không biết nên nói gì thêm, chỉ là bỗng dưng rất muốn làm chút gì đó cho Châu Kha Vũ. Tiếc rằng nhất thời tìm mãi chẳng ra việc nào mình có thể làm, nín nhịn hồi lâu, nhác thấy cổ áo đỏ của Châu Kha Vũ, y bèn thốt lên: "Chờ đã!"

Nói đoạn nhào tới giúp Châu Kha Vũ sửa lại cổ áo, thì ra vừa rồi Châu Kha Vũ tiện tay mặc đồ, chưa lật lại cổ áo. Sửa soạn xong xuôi, Lưu Vũ ngắm nghía một lát rồi cười nói: "Được rồi."

Châu Kha Vũ cũng cười: "Cảm ơn."

Lưu Vũ nhủ thầm trong lòng: "Ta mới phải thế."

Hai người bên kia có vẻ hết nhìn nổi bên này, ngay cả vòng tròn dưới tay Minh Nghi cũng không tròn thế nữa. Chờ Minh Nghi vẽ trận xong, mở cửa ra lần nữa, Lưu Vũ cứ ngỡ sẽ thấy động phủ tối tăm hoặc cung điện nguy nga nào đó, ngờ đâu ngoài cửa lại là từng mảng ruộng đồng bát ngát. Xa xa là núi xanh và rừng trúc ngút ngàn, lác đác bóng nông phu làm ruộng ngoài đồng, còn có một con trâu đen vạm vỡ bóng loáng đang kéo cày.

Cảnh này suýt làm Lưu Vũ tưởng mình còn ở thôn Bồ Tề, không khỏi sửng sốt giây lát, mà Minh Nghi đã cõng Sư Cảnh Thiên ra ngoài. Lưu Vũ còn chưa kịp cất bước, Châu Kha Vũ đã ra cửa trước y.

Bốn người chia làm hai đi trên bờ ruộng, chẳng biết có phải là ảo giác không, hình như con trâu đen đằng kia cứ ngó chừng bọn họ mãi. Đi một hồi tìm được gian nhà tranh, bốn người vào trong ngồi, lúc này Sư Cảnh Thiên mới thở phào một hơi.

Lưu Vũ hỏi: "Không cần chạy nữa hả? Ngộ nhỡ Bùi tướng quân đuổi đến đây thì sao?"

Châu Kha Vũ nhìn ra bên ngoài một lát, nhất là con trâu đen kia, đoạn đóng cửa lại, dửng dưng nói: "Yên tâm. Hắn không dám chọc chủ nhân nơi này đâu, đến cũng chẳng có quả ngon để ăn. Thủy Hoành Thiên cũng sẽ không manh động

Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Vũ vẫn nói: "Tam Lang, chuyện này loạn cào cào, e rằng dính dáng rất nhiều người trên Thượng thiên đình, đệ đừng theo nữa thì hơn."

Châu Kha Vũ lại cười bảo: "Thượng thiên đình có ra sao cũng không liên quan đến ta. Ta chỉ tùy tiện đi theo huynh ngó chút thôi."

Đột nhiên, Sư Cảnh Thiên lên tiếng: "Các ngươi đừng theo nữa."

Ba người còn lại trong nhà tranh đều nhìn hắn, Sư Cảnh Thiên nói: "Thái tử điện hạ nói đúng lắm, chuyện này loạn cào cào, dính dáng rất nhiều người. Ta sẽ giam mình ở đây không đi đâu hết. Các vị bằng hữu không cần giúp nữa, dừng ở đây thôi."

Lưu Vũ lại ôn tồn bảo: "Phong Sư đại nhân, có dừng ở đây được không, ngươi nói không tính. Thủy Sư đại nhân và Bạch Thoại Chân Tiên nói mới tính."

Nghe vậy, sắc mặt Sư Cảnh Thiên cứng đờ.

Lưu Vũ nói tiếp: "Phong Sư đại nhân, ta hỏi ngươi một chuyện, mong ngươi đừng trách."

"Chuyện gì?"

Lưu Vũ hỏi: "Ngươi và Thủy Sư đại nhân, phải chăng có nhược điểm gì đó bị Bạch Thoại Chân Tiên bắt được?"

Mặt mày Sư Cảnh Thiên tái đi.

Đêm đó ở đài Khuynh Tửu, lẽ ra Lưu Vũ đã thiết lập được trận pháp phòng hộ cực kỳ kiên cố, chỉ cần Sư Cảnh Thiên không mở cửa ra ngoài, chắc chắn sẽ không bị hại. Nhưng cớ gì hắn cứ phải chủ động mở cửa?"

Trừ phi có ai đó trong lúc thông linh với hắn, câu đầu tiên mở miệng đã ném thẳng nhược điểm đó ra, khiến Sư Cảnh Thiên không có đường phản kháng, cũng chẳng dám làm ầm lên, buộc lòng phải làm theo chỉ thị của đối phương.

Lưu Vũ ngồi bên bàn, nói: "Ta nghiêng về phía nhược điểm của Thủy Sư đại nhân nhiều hơn. Bởi ta tin rằng, bất luận ban đầu xảy ra chuyện gì, ngươi vốn không hề hay biết."

Vậy nên phản ứng sau khi biết chuyện mới dữ dội đến thế, thậm chí còn nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn với Thượng thiên đình, thà xuống nhân gian làm tán tiên hành đạo* chứ không chịu ở lại Thượng thiên đình làm thần quan.

*Nguyên văn là du đạo: vừa có nghĩa là hành đạo, vừa có nghĩa rong chơi.

Minh Nghi cau mày hỏi: "Nhược điểm gì?"

Sư Cảnh Thiên cũng không phải kẻ chịu ăn thiệt, nếu bị rắp mưu hại mất sạch pháp lực, phản ứng bình thường hẳn là nổi cơn thịnh nộ, điều tra chân tướng, hành hung thủ phạm. Tuy nhiên, hắn chẳng hề có những phản ứng trên, giận thì có nhưng không phải với Bạch Thoại Chân Tiên mà là với anh trai mình, còn với người ngoài thì lại bảo "Dừng ở đây thôi".

Điều này rõ ràng không bình thường chút nào, chỉ có một tình huống ngoại lệ --

Việc Sư Cảnh Thiên phi thăng, từ đầu đã không được bình thường!

Nghịch thiên đổi mệnh, đưa một người vốn không thể phi thăng lên thần đàn, quả là to gan lớn mật, đại nghịch bất đạo, Lưu Vũ chưa từng nghe nói về chuyện này bao giờ. Nếu thật là vậy, vỡ lở ra chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn. Thử nghĩ mà xem, ai ai cũng muốn phi thăng, ai ai cũng có thể dùng thủ đoạn này, trật tự trong trời đất há chẳng phải sẽ mất sạch sành sanh, rối tinh rối mù?

Tuy suy đoán này khó bề tưởng tượng, nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lý. Bắt đầu từ khi chào đời, Sư Cảnh Thiên đã bị Bạch Thoại Chân Tiên bám riết nhiều năm, cách duy nhất để tránh thoát chính là phi thăng, mà vừa may hắn lại phi thăng thật. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, một cặp anh em ruột liên tiếp phi thăng, đây quả là chuyện tốt đẹp vô cùng, và cũng trùng hợp vô cùng.

Lưu Vũ không hề muốn nghi ngờ sự thật Sư Cảnh Thiên phi thăng, nhưng nếu Phong Sư phi thăng một cách tự nhiên, sao lại dễ dàng bị rút cạn pháp lực như thế? Nếu việc yêu ma muốn biến thần quan thành người phàm dễ dàng đến vậy, chẳng biết đã có bao nhiêu thần quan bị trả thù bằng cách đó từ lâu rồi.

Trừ phi, Sư Cảnh Thiên vốn dĩ là người phàm. Trừ phi, lúc đó Phong Sư phi thăng, Thủy Sư đã giở trò gì không sạch sẽ.

Dốc thiên tài địa bảo hỗ trợ con đường tu luyện không hề vượt quá giới hạn. Cậy vào sự chuyển giao quyền lực ở nhân gian, tranh đấu sát phạt để phi thăng, cũng không vượt quá giới hạn. Dù sao thói đời vốn đã như thế, vinh quang dĩ nhiên luôn đi kèm với máu tươi, phi thăng rồi sẽ xí xóa tất cả. Nhưng mà, có những chuyện sẽ vượt quá giới hạn. Nếu một người phàm hoặc một vị thần quan, vì để một người phi thăng mà sử dụng thủ đoạn bất chính, thi hành tà pháp cố ý hãm hại tính mạng con người, thế lại là chuyện khác.

Lưu Vũ hạ giọng hỏi: "Phong Sư đại nhân, đêm ngươi phi thăng là đêm trước Hàn Lộ phải không?"

Lát sau, Sư Cảnh Thiên mới hít sâu một hơi, đáp: "Phải."

Ngừng một hồi, Sư Cảnh Thiên nói tiếp: "Hôm đó ở trấn Bác Cổ, ta đã nhớ ra rồi. Đêm trước Hàn Lộ chẳng phải trùng với ngày ta phi thăng sao? Lẽ ra định hỏi các ngươi xem điều này có được tính là manh mối không? Có liên quan gì không? Trùng hợp thôi phải không? Nhưng cứ thấy không yên lòng nên vẫn không hỏi. Bây giờ huynh biết có liên quan không rồi đó."

Có liên quan. Dĩ nhiên có liên quan rất lớn.

Vì sao Bạch Thoại Chân Tiên phải chọn đúng ngày đó, trước tiên đưa Sư Cảnh Thiên đến trấn Bác Cổ, cho hắn xem một tuồng huyết xã hỏa đặc sắc, sau đó mới đưa đến đài Khuynh Tửu để ra tay? Chắc chắn không thể vô duyên vô cớ bày lắm trò thế rồi. Thử liên hệ thời gian và hai địa điểm xem: Thật nhiều năm về trước, vào đêm trước Hàn Lộ tại trấn Bác Cổ, có một người phàm gọi là thư sinh họ Hạ tuyệt vọng suy sụp, giết vô số người, mình cũng bỏ mạng. Mà vào đêm trước Hàn Lộ tại đài Khuynh Tửu, Sư Cảnh Thiên phi thăng.

Cứ thế, điều mà Bạch Thoại Chân Tiên muốn biểu đạt không thể nào rõ ràng hơn:

Việc Sư Cảnh Thiên ngươi phi thăng và cái chết của nhân vật chính trong huyết xã hỏa không thoát khỏi liên quan!

Suy đoán không lành nhưng rất hợp lý của Lưu Vũ chính là:

Sau khi Sư Lương Sâm phi thăng, vì để Sư Cảnh Thiên thoát khỏi Bạch Thoại Chân Tiên, hắn đã âm thầm tìm một người có điều kiện phù hợp, thi hành tà pháp nào đó, khiến người nọ chắn tai ương thay cho Sư Cảnh Thiên. Ắt hẳn người nọ chính là thư sinh họ Hạ nhà nghèo nhưng thông minh lạ thường, thế rồi đột nhiên gặp vận rủi liên tục, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.

Thư sinh họ Hạ thế chỗ Sư Cảnh Thiên, lừa được Bạch Thoại Chân Tiên, vậy tức là vận mệnh của hắn đã bị Sư Cảnh Thiên chiếm lấy. Cùng vào đêm trước Hàn Lộ, một người nếm trải mùi vị địa ngục trần gian; một người khác lại thành công độ kiếp phi thăng trong sự che chở và hộ tống mạnh mẽ.

Mà hai người đó, số mệnh vốn có của bọn họ là hoàn toàn trái ngược!