webnovel

Quyển 1 - Chương 27: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (4)

Sau khi nhảy xuống, quốc sư nói bằng tiếng Bán Nguyệt: "Khắc Ma, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nàng vừa mở miệng, giọng nói khác xa tưởng tượng của Lưu Vũ. Đúng là nghe lạnh nhạt thật, nhưng rất nhỏ, tựa như một đứa trẻ rầu rĩ không vui đang lầm bầm lầu bầu, chứ không phải chất giọng lạnh lùng đanh thép. Nếu không phải lực tai của Lưu Vũ xem như không tệ, chắc không nghe rõ được rồi. Khắc Ma hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Bọn họ chết sạch rồi!"

*Chương trước để "ả" là vì đang kể theo góc nhìn của Khắc Ma, từ đây sẽ dùng "nàng" để gọi quốc sư Bán Nguyệt, nói chung tùy theo góc độ của nhân vật mà để xưng hô cho phù hợp.

Quốc sư nói: "Làm sao lại chết sạch được?"

Khắc Ma nói: "Còn không phải vì ngươi đẩy bọn họ xuống, nhốt ở nơi quái quỷ này sao!"

Quốc sư nói: "Ai ở đây thế? Còn một người nữa."

Thật ra bây giờ dưới đáy hố, ngoại trừ Khắc Ma, hẳn là còn hai "người" nữa, nhưng Tam Lang không có hơi thở và nhịp đập, vì vậy quốc sư Bán Nguyệt mới không tìm được chút dấu vết tồn tại nào của hắn. Lúc nãy bên trên cũng loạn cào cào, hoàn toàn không nhớ rõ ai ngã xuống ai chạy mất, bởi vậy nàng cho rằng chỉ có một mình Lưu Vũ. Khắc Ma nói: "Chính bọn chúng giết binh sĩ của ta, bây giờ ngươi vui chưa? Người ngươi muốn giết, cuối cùng chết sạch hết rồi!"

Bên kia, quốc sư im lặng một lát. Hồi lâu sau, trong bóng tối bỗng dấy lên ánh lửa, chiếu sáng một thiếu nữ áo đen nâng một ngọn lửa nho nhỏ trong lòng bàn tay.

Thiếu nữ này thoạt nhìn thế mà chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, hai mắt đen sẫm, không phải không đẹp, chỉ là dáng vẻ không được vui sướng cho lắm, trán và khóe miệng đều có vết bầm, trông rõ mồn một dưới ánh lửa. Bàn tay nâng ngọn lửa dường như đang run rẩy, khiến cho ngọn lửa trong lòng bàn tay cũng lay lắt không ngừng. Nếu không phải đã xác nhận từ trước, mặc cho ai cũng không thể ngờ rằng, quốc sư Bán Nguyệt lại là một cô bé phờ phạc như vậy.

Ngoại trừ chiếu sáng chính bản thân nàng ta, ngọn lửa còn chiếu sáng bốn phía xung quanh nàng. Bên chân nàng, tất cả đều là thi thể của binh sĩ Bán Nguyệt mặc áo giáp.

Lưu Vũ kiềm lòng không đặng nhìn sang bên cạnh.

Do ngọn lửa mà quốc sư nâng quá nhỏ nên không rọi sáng toàn cảnh đáy hố tội nhân, bọn họ vẫn ẩn núp trong bóng đêm như trước, nhưng nương theo chút ánh lửa đằng xa, Lưu Vũ có thể trông thấy một bóng hình áo đỏ đứng bên cạnh. Dù rằng không thấy rõ lắm, song Lưu Vũ vẫn loáng thoáng nhìn được vị trí gần sát tầm mắt của mình, không biết có phải do ảo giác hay không, vốn dĩ Tam Lang đã cao hơn y, nhưng hắn của bây giờ, hình như lại cao hơn một chút.

Lưu Vũ chậm rãi dời mắt lên trên, dời đến cổ họng của thiếu niên nọ, tạm ngừng một lát rồi tiếp tục dời lên trên, cuối cùng dừng trên chiếc cằm xinh đẹp của đối phương.Nửa gương mặt trên của Tam Lang vẫn giấu trong bóng đêm, song Lưu Vũ cảm thấy, dường như nửa gương mặt này cũng có điểm khác biệt tinh tế so với lúc trước. Mặc dù vẫn khôi ngô như thế, nhưng đường nét góc cạnh có vẻ sắc sảo hơn.

Có lẽ chú ý đến ánh mắt của Lưu Vũ, gương mặt nọ nghiêng một cái, quay sang đây, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Độ cong của cái nhếch môi đó vô cùng mê hoặc, hai người đã cách nhau rất gần, nhưng nếu muốn thấy rõ nửa gương mặt trên của Tam Lang, nhất định phải cách gần hơn nữa, bất tri bất giác, Lưu Vũ lại bước đến gần hắn thêm một bước. Bấy giờ, chỉ nghe một tiếng rên đau đớn của Khắc Ma ở đằng xa, xem ra bị sốc nặng khi tận mắt chứng kiến thảm trạng này. Lưu Vũ quay đầu sang, nghe gã kêu gào, sắc mặt của quốc sư Bán Nguyệt lại cứng đờ, lát sau mới nói: "Tốt lắm, cuối cùng được giải thoát rồi."

Khắc Ma đang đau xót, nghe vậy thì nổi điên: "Tốt cái gì mà tốt? Ngươi có ý gì?!"

Cơn giận này hoàn toàn không giống giả vờ, xem ra hắn thật sự hận quốc sư này thấu xương. Quốc sư nói: "Giải thoát cả rồi."

Trong bóng tối, nàng quay về phía Lưu Vũ, hỏi: "Là các ngươi giết sao?"

Câu này thế mà lại hỏi bằng tiếng Hán chuẩn không cần chỉnh, giọng điệu cũng không phải chất vấn. Lưu Vũ nói: "Đây là việc... ngoài ý muốn."

Quốc sư hỏi tiếp: "Các ngươi là ai?"

Lưu Vũ đáp: "Ta là một thần quan trên thiên đình, vị này là bạn của ta."

Khắc Ma nghe không hiểu, nhưng có thể nghe ra bọn họ không phải đang cãi nhau, gã cảnh giác hỏi: "Các ngươi đang nói gì đấy?"

Ánh mắt của quốc sư chậm rãi lướt qua Lưu Vũ, dừng trên người Tam Lang chốc lát rồi lập tức thu hồi, nói: "Xưa nay chưa từng có thần quan nào đến đây. Ta còn tưởng các ngươi đã sớm bỏ mặc nơi này."

Lưu Vũ cứ ngỡ sẽ phải đấu một trận với quốc sư Bán Nguyệt, nào ngờ nàng ta lại suy sụp cùng cực, không hề có ý chí chiến đấu, khiến y không khỏi bất ngờ. Nàng hỏi tiếp: "Các ngươi muốn ra ngoài không?"

Tuy rằng cuộc đối thoại này hơi bị kỳ quặc, Lưu Vũ vẫn bình tĩnh hòa nhã giao lưu với nàng: "Muốn ra chứ, nhưng bốn phía quanh đây đều thiết lập trận pháp, không có cách nào ra ngoài được."

Nghe vậy, quốc sư Bán Nguyệt đi đến trước một mặt tường cao của hố tội nhân, đưa tay vẽ vời trên mặt tường một phen rồi quay đầu nói: "Ta mở ra rồi."

"..."

Sao dễ nói chuyện thế.

Lưu Vũ hết biết nên nói gì cho phải. Đúng vào lúc này, phía trên truyền đến giọng nói của một người, vọng lại từ đằng xa: "Bên dưới có người không?"

Là giọng của Phù Dao.

Lưu Vũ cảm giác mình nghe được tiếng tặc lưỡi của Tam Lang đứng bên cạnh, y lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy một bóng người áo đen đang nhìn xuống dưới này, bèn hô to: "Phù Dao! Ta ở dưới nè!"

Hô xong, y còn vẫy vẫy tay, Phù Dao ở trên nói: "Ở dưới thật cơ à? Ở dưới có cái gì?"

Lưu Vũ nói: "Này... ở dưới có nhiều thứ lắm, hay là ngươi tự nhìn đi."

Dường như Phù Dao cũng cảm thấy nghe Lưu Vũ nói không bằng tự mình nhìn, thế là "ầm" một tiếng, châm một quả cầu lửa lớn, ném xuống dưới. Chỉ trong chớp mắt, cả đáy hố tội nhân bị ánh lửa rọi sáng như ban ngày, cuối cùng Lưu Vũ cũng thấy rõ mình đang đứng ở nơi như thế nào.

Bốn phương tám hướng bao quanh y là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số thi thể của binh sĩ Bán Nguyệt chất chồng lên nhau, cánh tay và gương mặt ngăm đen, áo giáp sáng như tuyết, máu mang màu đỏ tím. Mà nơi Lưu Vũ đang đứng, chính là mảnh đất trống duy nhất không có thi thể dưới đáy hố tội nhân.

Những điều này, tất cả đều do Tam Lang làm chỉ chớp mắt sau khi nhảy xuống.

Lưu Vũ quay đầu lại lần nữa, đưa mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh.

Vừa rồi trong bóng đêm, y loáng thoáng trông thấy Tam Lang có vẻ bỗng nhiên cao hơn một chút, một vài chỗ nhỏ nhặt cũng có điểm khác biệt tinh tế, nhưng mà bây giờ, dưới ánh lửa rực sáng, đứng bên cạnh y vẫn là thiếu niên khôi ngô ngày trước, thấy y nhìn mình thì mỉm cười. Lưu Vũ cúi đầu nhìn cổ tay và giày của đối phương, quả nhiên cũng giống hệt lúc đầu, không có gì lạ thường, trong lòng ngầm hiểu. Có điều Phù Dao đã tới, giấu diếm cũng tốt, để tránh sinh thêm rắc rối. Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, Phù Dao cũng nhảy xuống.

Lưu Vũ nói: "Không phải ngươi đang trông chừng người của đội buôn kia sao?"

Phù Dao mới vừa nhảy xuống, vẫn chưa quen với mùi máu tanh dưới đáy hố, bèn cau mày dùng tay quạt quạt không khí, lạnh nhạt nói: "Đợi ba canh giờ cũng không thấy các ngươi về, còn tưởng đã xảy ra chuyện. Ta vẽ cái vòng cho bọn họ ngồi đợi, tới đây xem sao trước."

Vẽ cái vòng tất nhiên là chỉ vòng phòng hộ, nhưng Lưu Vũ nghe xong vẫn thấy đau đầu, nói: "Vẽ cái vòng không chống được bao lâu, ngươi đi như thế, bọn họ khó tránh nghi ngờ mình bị bỏ lại, ngộ nhỡ rời khỏi vòng chạy lung thì tính sao?"

Phù Dao không đồng ý, nói: "Người đã muốn tìm chết, tám con ngựa cũng kéo không nổi, không cần làm gì hết. Hai người này là chuyện gì đây? Ai là ai?"

Phù Dao đề cao cảnh giác phòng bị hai người khác dưới đáy hố, nhưng nhanh chóng phát hiện Khắc Ma bị đánh cho thương tích đầy người, nằm sấp dưới đất cử động vất vả, còn quốc sư Bán Nguyệt thì cúi gằm đầu chẳng hé răng tiếng nào, không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên. Lưu Vũ nói: "Vị này là tướng quân của nước Bán Nguyệt, vị này là quốc sư của nước Bán Nguyệt, bây giờ bọn họ..."

Lời còn chưa dứt, Khắc Ma thình lình nhảy dựng lên.

Gã nằm sấp lâu như thế, cuối cùng cũng tích đủ sức, hét lớn một tiếng, đứng thẳng dậy, tung một chưởng đánh quốc sư Bán Nguyệt.

Một kẻ vạm vỡ đánh một cô bé, nếu là ngày xưa, cảnh tượng này tuyệt đối không thể xảy ra trước mặt Lưu Vũ. Nhưng mà, Khắc Ma có đầy đủ lý do để căm hận quốc sư, rõ ràng quốc sư có thể tránh, nhưng nàng lại không tránh, ân oán của người ngoài, Lưu Vũ cũng không tiện tham gia. Khắc Ma nói với quốc sư: "Rắn đuôi bò cạp của ngươi đâu? Tới đây, ngươi bảo chúng nó cắn chết ta đi! Nhanh lên, giải thoát cho ta luôn đi!"

Quốc sư hệt như con búp bê rách nát bị gã ném tới ném lui, rầu rĩ nói: "Khắc Ma, rắn của ta không nghe lời ta nữa."

Khắc Ma mắng: "Thế sao chúng không cắn chết ngươi đi!"

Quốc sư thấp giọng nói: "Xin lỗi, Khắc Ma."

Khắc Ma nói: "Ngươi thật sự hận chúng ta như vậy sao?"

Quốc sư lắc đầu. Khắc Ma càng giận hơn, nói: "Vậy ngươi hận ai thì tìm kẻ đó mà trả thù! Ngươi là quốc sư, ngươi muốn giết ai, chỉ cần ngươi nói một câu, ta không giúp ngươi giết sao?! Tại sao ngươi lại thông đồng với kẻ khác hại chúng ta!"

Gã càng nói càng hận, đoạn túm tóc của quốc sư. Thấy bọn họ càng đánh càng ác liệt, hơn nữa còn là một bên đánh một bên chịu, Phù Dao cau mày hỏi: "Bọn họ đang nói gì thế? Có cần lên cản không?"

Lưu Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, y bước lên vịn Khắc Ma, dịu giọng nói: "Tướng quân, ta cảm thấy giữa các ngươi có lẽ còn chút việc chưa nói rõ ràng, ngươi khoan hãy kích động."

Khắc Ma nói: "Còn gì để nói nữa? Đã rõ ràng lắm rồi!"

Lưu Vũ cũng không nói được rốt cuộc không ổn chỗ nào, nhưng y cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì quan trọng. Bỗng nhiên, quốc sư kia túm lấy cổ tay của y.

Động tác túm này quá đột ngột, còn túm chặt cứng ngắc. Ban đầu lòng Lưu Vũ chùng xuống, cứ ngỡ nàng muốn thừa dịp ám toán, nào ngờ khi cúi đầu lần nữa, quốc sư nằm sấp dưới đất, ngửa đầu dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn y, khóe miệng hiện vết bầm tím, đôi môi run nhè nhẹ. Rõ ràng nàng không nói tiếng nào, nhưng lại như có trăm ngàn lời muốn nói. Dáng vẻ này, quả thật trùng khớp với một màn xưa lắc xưa lơ trong trí nhớ của y.

Thoáng chốc, Lưu Vũ buột miệng thốt ra: "Là muội?"

Quốc sư cũng run giọng nói: "... Hoa tướng quân?"

Nghe đoạn nói qua nói lại này, tất cả mọi người dưới đáy hố đều giật mình.

Phù Dao xông lên trước một bước, đánh Khắc Ma ngất xỉu, hỏi: "Hai người quen nhau?"

Lưu Vũ cũng không có thời gian trả lời Phù Dao. Y ngồi xổm xuống, nắm vai quốc sư, nhìn kỹ mặt nàng một lần.

Vừa rồi cách quá xa, bị đánh nên thấy không rõ, cộng thêm dáng vẻ của thiếu nữ này sau khi trưởng thành cũng thay đổi, lại qua hơn hai trăm năm, đủ mọi nguyên do khiến y không nhận ra gương mặt của đối phương ngay từ đầu. Mà giờ phút này nhìn lại, gương mặt ấy, rõ ràng vẫn y hệt trong trí nhớ!

Trong lòng Lưu Vũ không thể nào tin nổi, thật lâu không thốt nên lời, lát sau mới thở dài một tiếng, nói: "Bán Nguyệt?"

Quốc sư thoắt cái nắm tay áo của y, gương mặt thoạt nhìn buồn rười rượi bỗng chốc hiện chút hơi thở của người sống, nàng hỏi với dáng vẻ hơi kích động: "Là muội, Hoa tướng quân, huynh, huynh còn nhớ muội không?"

Lưu Vũ nói: "Dĩ nhiên ta nhớ muội, nhưng mà..."

Y ngưng mắt nhìn thiếu nữ này chốc lát, thở dài: "Nhưng mà, sao muội lại ra nông nỗi này."

Nghe y nói vậy, trong mắt quốc sư bỗng dâng đầy nước mắt.

Nàng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, hiệu úy."

Nói xong câu này, nàng thình lình quỳ gối trước Lưu Vũ, trán áp xuống mặt đất, sau đó không đứng dậy nữa.

Lưu Vũ muốn đỡ nàng dậy nhưng đỡ không được, lòng cũng rối như tơ vò, cuối cùng xoa xoa ấn đường, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không muốn nói gì hết. Nhưng vài tiếng nào tướng quân nào hiệu úy đã nhắc nhở quá rõ ràng, người ngoài làm sao nghe không hiểu?

Phù Dao kinh ngạc hỏi: "Hiệu úy? Tướng quân? Huynh? Sao lại như thế được??"

Lưu Vũ nói: "... Ta cũng muốn hỏi, sao lại như thế được."

Y không trả lời thẳng thừng, ánh mắt Tam Lang sa sầm, không truy hỏi nhiều, Phù Dao vẫn kinh ngạc như trước: "Mộ tướng quân kia là?"

Lưu Vũ nói: "Mộ của ta."

Phù Dao nói: "Chẳng phải huynh nói hai trăm năm trước huynh đến đây lượm đồng nát sao???"

Nhìn thiếu nữ áo đen quỳ rạp dưới đất, Lưu Vũ lại thở dài, nói: "Chuyện này thật sự... một lời khó nói hết."

Ước chừng hai trăm năm trước, có một ngày Lưu Vũ định băng qua Tần Lĩnh*, đến phía Nam sống một thời gian ngắn. Thế là y bèn cầm la bàn, đi về phía Nam. Đoạn đường này, Lưu Vũ đi mà buồn bực suốt, sao cứ cảm thấy phong cảnh dọc đường không đúng lắm nhỉ? Rõ ràng nên là cây cao bóng cả, cư dân đông đúc, sao lại càng lúc càng hoang vắng? Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, y vẫn kiên trì đi tiếp, đến tận khi đi mãi đi mãi, đi tới sa mạc, bị gió lớn thổi vào mặt, ăn cát đầy mồm, y mới phát hiện, cái la bàn mình cầm đã hỏng từ đời kiếp nào, phương hướng mà nó chỉ suốt chặng đường này đều sai bét!

*Tần Lĩnh là một dãy núi chính chạy theo hướng đông-tây ở Nam Bộ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Chỉ sai hướng cũng đành thôi, dựa theo cách nghĩ "dù gì cũng đến rồi, tham quan phong cảnh đại mạc một chút cũng được", Lưu Vũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, có điều tạm thời sửa đích đến thành Tây Bắc, cuối cùng đi một mạch tới biên giới, sống tạm tại vùng lân cận nước Bán Nguyệt.

Lưu Vũ chậm rãi nói: "Ban đầu, thật sự ta chỉ lượm đồng nát này nọ ở gần đó thôi. Nhưng vùng biên giới khốn khổ, bạo loạn xảy ra dồn dập, thường có binh lính đào ngũ, quân đội mới bắt người bừa bãi góp cho đủ số."

Tam Lang hỏi: "Huynh bị ép buộc bắt vào ư?"

Lưu Vũ nói: "Đúng là bị bắt, nhưng suy cho cùng làm gì cũng như nhau, làm lính thì làm lính. Sau đó ta xua đuổi bọn cướp biên giới vài lần, chẳng hiểu sao được thăng làm hiệu úy. Người ta nể mặt ta nên gọi ta là tướng quân."

Phù Dao ngờ vực hỏi: "Sao nàng lại gọi huynh là Hoa tướng quân?"

Lưu Vũ phất tay, nói: "Không cần để ý cái đó, lúc ấy ta thuận miệng lấy tên giả, hình như là Hoa Tạ."

Nghe được tên này, sắc mặt Tam Lang khẽ động, khóe miệng như có như không nhếch lên, không biết rốt cuộc là biểu cảm gì. Lưu Vũ không chú ý, tiếp tục nói: "Nơi tiếp giáp biên giới xảy ra chiến sự liên miên, cô nhi vô số, những khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng ta cũng chơi với bọn nhỏ một chút. Trong đó có một đứa... tên là Bán Nguyệt."

Y lắc đầu, nói: "Ta cứ ngỡ hai chữ Bán Nguyệt trong "quốc sư Bán Nguyệt" là chỉ quốc gia, không ngờ quốc sư thật sự tên là Bán Nguyệt."

Trong ấn tượng của Lưu Vũ, cô bé tên Bán Nguyệt luôn mang vẻ mặt buồn rười rượi như thế, trên người và trên mặt cũng luôn hiện vết bầm tím, lúc nhìn y cũng giương mắt chờ mong nhìn từ dưới lên như thế. Nàng biết nói tiếng Hán, suốt ngày chơi cùng với trẻ em Trung Nguyên cùng lứa, Lưu Vũ cũng không rõ nàng là người phương nào, nói chung thấy trẻ nhỏ đi lung tung, y cũng dẫn đại như đúng rồi. Lúc rảnh dạy bọn nhỏ ca hát, vật lộn, thi thoảng biểu diễn vài màn đập đá lên ngực này nọ kia. Do cô bé này gầy ốm quá, y mới chăm nom đặc biệt hơn một chút, có bao nhiêu bánh bột ngô cũng chia cho nàng một phần, tình cảm khá là tốt.

Phù Dao hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lưu Vũ nói: "Sau đó... không khác những gì khắc trên bia đá mộ tướng quân lắm."

Im lặng chốc lát, Tam Lang mở miệng: "Trên bia đá nói huynh đã chết."

Nhắc tới bia đá kia, Lưu Vũ cảm thấy hết sức buồn bực.

Thông thường bi văn (bài văn, bài thơ khắc trên bia đá) chẳng phải toàn ca ngợi công đức, cố gắng điểm tô cho người được tưởng nhớ sao? Nào là giáng chức rồi lại giáng chức, giáng đến mức không thể giáng được nữa thì thôi đi, sao có thể trịnh trọng nghiêm trang viết luôn cách chết mất mặt như thế xuống chứ??? Lúc tránh gió đọc được đoạn này, y thật sự không dám nhìn thẳng luôn, nếu không có Tam Lang đọc hiểu chữ Bán Nguyệt đứng bên cạnh đọc chung, y sẽ giả bộ trên tấm bia không hề có đoạn viết về cách chết đó. Viết thứ này lên, ngay cả bản thân y nhìn thấy cũng muốn cười, làm sao trách được người khác cũng muốn cười chứ? Người ta đến mộ tưởng niệm của y tránh bão cát, thấy sự tích của y trên bia đá còn bình loạn một phen, cười sằng sặc một trận, y còn xấu hổ bảo mọi người đừng cười, quả thật hơi bị buồn bực.

Lưu Vũ cảm thấy ấn đường sắp bị mình xoa đỏ, nói: "À, cái đó, tất nhiên ta không chết. Ta giả chết thôi."

Tam Lang lặng thinh, Phù Dao ra chiều không thể tin nổi. Lưu Vũ nói: "Sau khi giả chết bị đem vứt như thi thể, trở về Trung Nguyên, chỉ dưỡng thương năm sáu năm là khỏe rồi."

Thật ra, cụ thể "chết" thế nào Lưu Vũ cũng không rõ lắm, ngay cả rốt cuộc tại sao binh sĩ hai nước đánh nhau một trận cũng không nhớ rõ, chỉ biết là vì một ít chuyện vặt vãnh tẻ nhạt, y thật sự không muốn đánh chút nào, bất kể đánh thắng hay thua cũng chẳng thấy có nghĩa lý gì, nhưng lúc đó y đã bị giáng chức đến mức không thể giáng được nữa, có ai thèm nghe lời y đâu. Hai bên đang giết nhau đỏ mắt, Lưu Vũ mới vừa xông ra, vừa thấy là người này, hai bên bỗng chốc dùng đao kiếm bắt chuyện với người y. Dù rằng trăm đánh không chết, Lưu Vũ cũng chịu không nổi cách chém như vậy, nhủ thầm: "Thế này không được rồi!" Sau đó vội vàng nằm sấp dưới đất không nhúc nhích giả chết, ngờ đâu giả chết cũng bị đạp cho một trận, đạp đến ngất xỉu luôn. Lúc tỉnh lại là bị sặc nước mà tỉnh, bởi vì sau khi dọn dẹp chiến trường, tất cả thi thể đều bị ném xuống sông. Lưu Vũ cứ thế trôi theo dòng nước, hệt như một mớ đồng nát dạt về Trung Nguyên. Sau này dưỡng thương xong, cuối cùng cũng đến mục tiêu định ra từ trước - phía Nam, từ đó không quan tâm chuyện ở nước Bán Nguyệtnữa.

Bán Nguyệt lại nói nhỏ: "Xin lỗi."