"Tết nhất đang yên ổn, tự dưng lại bị loại người đó đến phá đám, mất cả hứng."
Điệp phu nhân đứng dậy, vẻ mặt bà có chút không vui.
Kế phu nhân nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, bà gọi Khương Lộng Cầm đến.
"Lúc nào các ngươi lên đường?"
Khương Lộng Cầm cúi đầu, cung kính đáp: "Năm ngày nữa ạ, đợi sau khi sắp xếp mọi việc ở Hà Gian thỏa đáng xong sẽ lên đường đến huyện Tượng Dương."
Kế phu nhân nói: "Mau chóng đưa Uyển Nhi đi thôi, kéo dài nữa e sẽ sinh chuyện…"
Vẻ mặt của Khương Lộng Cầm chợt thay đổi, do dự nói: "Nhưng nếu như mụ đàn bà đanh đá đó lại đến nữa thì…"
Kế phu nhân khinh miệt nói: "Đến nữa thì có làm sao? Nếu đến nữa ta đánh gãy chân mụ ta…"
Tuy Trương phu nhân đến đây là để gây chuyện, có điều bà ta cũng tìm đúng người, bởi Thượng Quan Uyển quả thật đang trốn trong Liễu phủ.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com