Ánh mắt hoàng đế dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết đuối, dường như Tuệ Quân bị ông ta nhìn đến nỗi xấu hổ, khẽ quay đi.
"Ái phi, người trẫm yêu nhất là nàng." Hoàng đế thâm tình nói.
Tuệ Quân đỏ mặt, chợt nghĩ đến điều gì đó lại hỏi: "Ngài không trách thiếp ư?"
"Trẫm đã bao giờ trách nàng chưa?" Hoàng đế hỏi: "Tất đều là do thằng bất hiếu đó sai, trách nàng làm gì?"
Tuệ Quân yên tâm, gương mặt hiện lên vẻ đỏ ửng xấu hổ, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy ngứa ngáy.
"Vậy, vậy bên Xương Thọ Vương làm thế nào bây giờ? Ông ta dẫn binh, trên tay lại có thánh chỉ giả mà Tứ hoàng tử ngụy tạo…"
"Không sao, trẫm đã phái người bắt hắn về rồi, nếu hắn không chịu… ha ha!"
Hoàng đế Đông Khánh dịu dàng an ủi Tuệ Quân: "Đừng sợ, trẫm thà tổn thương chính mình cũng không chịu được để nàng bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Sao nàng lại ngốc thế chứ. Tĩnh dưỡng cho thật tốt, sau này sinh cho trẫm mười tám hoàng tử hoàng nữ."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com