Lương Thần không quấy rầy Cảnh Hảo Hảo, chỉ đứng bên giường dõi mắt nhìn bóng dáng cô với cái đầu xinh xinh, nhỏ nhắn. Mãi đến khi mặt trời chậm chạp khuất núi, ánh tà dương nhiễm đỏ cả gian phòng, cô mới hơi động đậy. Lương Thần tưởng cô định đứng dậy nhưng cô chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngắm mặt trời đến khi biến mất hẳn, cả bầu trời tối sầm, cô vẫn không có phản ứng gì.
Mãi đến khi có người giúp việc lên lầu, cung kính lễ phép gọi: "Mời cậu Thần và cô Cảnh ăn tối ạ!", cô mới xoay người, thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Lương Thần rồi lại lặng lẽ vào nhà tắm rửa tay, đi xuống lầu.
Bữa tối mỗi ngày đều rất thịnh soạn nhưng cô lại ăn rất ít. Ăn xong, cô sẽ lên lầu, trèo lên giường.
Lương Thần bất giác nhận ra, mỗi đêm anh về biệt thự, cô vẫn luôn lặp đi lặp lại quy luật cuộc sống như thế.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com