Đội phó Triệu Đằng Phi thong thả đáp một câu: "Thời Cẩn mang giấy chứng nhận chữa bệnh của cô ấy đến rồi."
Giấy chứng nhận chữa bệnh ư? Khương Cửu Sênh có thể một mình đánh cả đám người, trông làm gì có bệnh gì.
Tiểu Giang hỏi: "Bệnh gì vậy?"
"Trầm cảm." Triệu Đằng Phi giải thích, "Hơn nữa, nếu theo như báo cáo khám nghiệm tử thi nguyên nhân cái chết của Khương Dân Xương, thì về cơ bản có thể loại trừ mọi hiềm nghi của cô ấy, cho nên cấp trên mới chấp thuận."
"Dù vậy cũng không thể nhanh như thế được chứ?"
Tiểu Giang vẫn quá đơn thuần, quá ngây thơ.
Triệu Đằng Phi hỏi cậu ta: "Thời Cẩn là người bình thường à?"
A, thì ra là đi cửa sau!
Đội phòng chống ma túy và Cục chống buôn lậu còn đang muốn hợp tác với Thời Cẩn kia kìa! Đi cửa sau thì sao chứ! Thì! Đã! Làm! Sao!
Tiểu Giang đã hiểu.
Làm xong thủ tục thì đã hơn tám giờ, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh vừa rời khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Nhất Ninh đã theo tới.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com