webnovel

Chương 12: Đừng có sờ loạn

Bên trong nhà thi đấu bao gồm sân cầu lông, sân bóng bàn, sân bóng rổ, phòng tập vũ đạo, vân vân. Trong quá trình học thử, bởi vì các khóa Thể dục được tiến hành cùng một lúc cho nên tất cả các sân tập đều đã kín mít.

Vừa bước ra khỏi sảnh bóng rổ là đã có thể nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng người huyên náo, tiếng đế giày thể thao ma sát với sàn nhà và cả tiếng bóng nảy trên mặt sàn nữa.

Châu Kha Vũ nhíu mày, hắn vốn dĩ muốn dìu Lưu Vũ đi tới phòng vệ sinh giống như lần trước nhưng bất thành, còn chưa đến gần được phòng vệ sinh mà đã có một đám người nhốn nháo ở trước cửa. Nhóm Omega bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ trong khi nhóm Alpha lại đổ mồ hôi cẩu thả chạy ra ngoài, kích thích tố mãnh liệt hòa cùng với tin tức tố nồng đậm cứ thế quấn lấy nhau hệt như cơn lốc xoáy màu đỏ trong vùng tâm bão vậy.

Chưa đi được bao xa mà Lưu Vũ đã sắp không trụ nổi, cậu yếu ớt nắm lấy vạt áo trước của Châu Kha Vũ, lẩm bẩm nói, "Hôi quá đi…"

Trên người Châu Kha Vũ không có loại tin tức tố làm người ta khó chịu, chỉ đơn giản là mùi oải hương của bột giặt, rất sảng khoái và dễ chịu, thân thể của hắn cũng thiên về kiểu mát lạnh chứ không thuộc dạng toát mồ hôi nóng hừng hực kia, tựa như một cái gối ôm hình người làm bằng băng khiến cho Lưu Vũ theo bản năng càng thêm rúc chặt vào trong lồng ngực hắn, trông chẳng khác nào một chú chuột chũi đang cố gắng đào hang ổ cho chính mình.

Châu Kha Vũ không còn cách nào khác đành phải vòng qua cánh tay của Lưu Vũ, đỡ lấy eo của cậu chàng, nửa ôm lấy rồi rũ xuống mi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của người trong ngực với vẻ mặt bất lực, hắn biết không thể kéo dài thêm được nữa. Tuy rằng không thể ngửi thấy hương vị của tin tức tố nhưng hắn có thể cảm nhận được người trong lòng mình mỗi lúc một nóng, giống như muốn bốc cháy tới nơi.

Suy tính một lúc lâu, Châu Kha Vũ quyết đoán rẽ phải, ôm Lưu Vũ bước vào một dãy hành lang mờ tối.

Thông thường, các Omega sẽ tiêm chất ức chế trong phòng vệ sinh hoặc một căn phòng tương đối kín. Một là để ngăn chặn sự rò rỉ của tin tức tố, tránh gây ra bạo loạn; hai là chuyện tiêm chất ức chế dù sao cũng là một vấn đề rất riêng tư, chỉ những người bạn thân thiết mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Song, tình huống lúc này lại vô cùng khẩn cấp.

Châu Kha Vũ cắn răng ôm Lưu Vũ tiến sâu vào dãy hành lang yên tĩnh và hẻo lánh, hành lang này nối liền nhà thi đấu với đài quan sát thiên văn, người qua lại rất ít bởi vì nó tương đối dài và không có cửa sổ, ánh sáng mờ mịt, chỉ có thể nương nhờ chút tia nắng hiếm hoi mới thấy được đường đi.

Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ tới một góc sau đó nhỏ giọng nói, "Thật có lỗi phải để cậu tiêm thuốc ức chế ở một nơi thế này."

Hai mắt Lưu Vũ nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, đôi tay siết chặt lấy góc áo của hắn không chịu buông, chẳng biết cậu chàng có nghe thấy những gì hắn nói hay không nữa, hắn do dự một chút sau đó vươn tay sờ vào túi quần trước của cậu.

Lưu Vũ mặc một chiếc quần thể thao màu be nhạt rộng rãi, nhưng bởi vì tư thế ngồi nên chiếc quần lại bó sát vào đùi, Châu Kha Vũ cố nhét vài ngón tay vào thế nhưng thất bại, vải dệt và làn da cứ dính chặt lấy nhau, ngón tay không cách nào chui vào được.

"Cậu thả lỏng một chút."

Châu Kha Vũ cố gắng khuyên nhủ Lưu Vũ rồi dùng cánh tay còn lại của mình nâng thắt lưng của cậu chàng lên, y phục nhăn nhúm trải ra, cuối cùng quần cũng thoáng nới lỏng. Ngón tay của hắn từ trên đùi cậu chàng trượt xuống, thuận thế chạm vào chất ức chế, là một ống thuốc thử (*), chất lỏng màu vàng nhạt, to bằng ngón tay cái, bên trên còn có một cái nút cao su màu đỏ, bởi vì tiếp xúc với cơ thể quá lâu cho nên ống thuốc vốn dĩ lạnh lẽo nay lại trở nên ấm áp, là độ ấm thuộc về Lưu Vũ.

Châu điểm rút tay ra, ngón tay hắn cách một lớp vải mỏng lơ đãng xẹt qua làn da của người nọ, nóng rực, bóng loáng, nhẵn nhụi, bỗng dưng hắn cảm thấy cơ hơi khô nóng. Thuốc ức chế đã tới tay nhưng bước tiếp theo…

Châu Kha Vũ, "Loại thuốc này, phải tiêm như thế nào?"

Lưu Vũ khẽ trừng mắt, tức giận nói, "Anh hai à, anh ngay cả tiêm thuốc ức chế như nào cũng không biết mà lại dám cả gan dẫn tôi tới đây, còn không bằng một đao trực tiếp giết tôi đi cho xong."

Lưu Vũ suy yếu nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt đỏ bừng, trông giống như là đang làm nũng hơn là uy hiếp. Bởi vì ngay từ lúc còn nhỏ mùi vị tin tức tố của hắn rất nhạt cho nên hắn đã từng nghĩ mình là Beta. Mãi đến sau này khi đã chính thức phân hóa thành Alpha mà mùi vị tin tức tố vẫn cứ nhạt nhẽo như cũ, kiến thức sinh lý căn bản không cần phải dùng tới cho nên trong giờ học sinh lý hắn toàn lăn ra ngủ.

Mắt thấy Châu Kha Vũ bày ra dáng vẻ túng quẫn, Lưu Vũ chỉ có thể nhắm lại đôi con ngươi sau đó bất thình lình duỗi tay ra, thô bạo kéo hắn xuống.

Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, Châu Kha Vũ thoáng hoảng hốt dùng tay phải chống xuống đất sau đó không chớp mắt lấy một cái nhìn về phía Lưu Vũ, mà người nọ thì đang nắm lấy bàn tay trái của hắn chậm rãi nâng lên đặt trên bả vai của mình. Đầu ngón tay của hắn cọ vào làn da mềm mại nóng rực ấy rồi vòng ra sau gáy, di chuyển xuống phía dưới, thâm nhập vào sâu bên trong cổ áo. Cuối cùng, chạm vào một thứ êm ái nóng hổi hệt như một con vật nhỏ.

Châu Kha Vũ hơi mở to đôi mắt.

Lưu Vũ, "Nơi này, chính là tuyến thể của tôi."

Alpha cũng có tuyến thể thế nhưng nó chỉ dùng để tiết ra kích thích tố chứ không bị tiêm vào chất ức chế như của Omega. Châu Kha Vũ là một A mắc chứng lãnh cảm cao độ cho nên tuyến thể đối với hắn mà nói chỉ tương đương với một cái nốt ruồi trên cơ thể, có cũng được, không có cũng chẳng sao, cơ bản chẳng có cảm giác tồn tại gì, hắn cũng chưa từng để ý qua tuyến thể của chính mình. Đây là lần đầu tiên hắn được chạm vào tuyến thể của một O, mềm mại, ướt át, nóng bỏng, tựa như một con thú nho nhỏ có sinh mệnh vậy.

Lưu Vũ, "Lát nữa cậu sẽ phải đưa thuốc ức chế vào bên trong tuyến thể của tôi, đừng đâm quá sâu, chỉ cần tiêm vào thôi nhưng cũng đừng cạn quá nếu không sẽ chảy hết ra ngoài…"

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Châu Kha Vũ lại kiềm lòng không đậu khẽ vuốt ve một chút.

Lưu Vũ bỗng nhiên ưỡn người, run rẩy không nhịn được, rên lên một tiếng.

Âm thanh chất chứa sự giận dữ nhưng cũng thật gợi tình, giống như tiếng kêu khe khẽ của một chú mèo đang trong kỳ động dục.

Lưu Vũ thì thào nói, "… Đừng có sờ loạn." Giọng điệu mang theo bảy phần bối rối, ba phần thẹn thùng.

Châu Kha Vũ rũ xuống bờ mi, ánh mắt tối sầm lại, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, hắn không tự chủ được mà vuốt ve thêm lần nữa rồi lại tiếp thêm lần thứ hai, thậm chí còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhào nắn tuyến thể mềm mại kia. Có lẽ là do ngày thường Lưu Vũ quá mức nợ đòn, hiếm có khi nào được trông thấy dáng vẻ yếu đuối khuất phục dưới chân người khác của cậu thế nên mới khiến hắn muốn ức hiếp một phen. Hắn muốn thấy nhiều hơn, muốn Lưu Vũ phải điêu đứng rên rỉ dưới ngón tay của hắn.

"Đủ… Đủ rồi!"

Lưu Vũ dùng hết sức nắm lấy bàn tay xấu xa của Châu Kha Vũ rồi nhìn hắn với cặp mắt đỏ hoe: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

Đôi con ngươi ấy, giống hệt ánh mắt của chú thỏ con khi bị người ta giẫm phải đuôi, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc thút thít ẩn nhẫn của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ mới tỉnh táo lại.

"… Thành thật xin lỗi cậu."

Châu Kha Vũ thu hồi cánh tay nhưng ánh mắt thì không, vẫn cứ sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lưu Vũ.

Lưu Vũ không còn thời gian để quan tâm đến người trước mặt, cậu liên tục van xin: "Mau giúp tôi tiêm với… Tôi không thể chịu đựng được nữa."

Châu Kha Vũ lặng im, nhẹ nhàng lật người Lưu Vũ để cho cậu chàng úp mặt vào tường và quay lưng lại với chính mình.

Bởi vì cả hai đều ngồi dưới đất cho nên Lưu Vũ đành phải co chân lên rúc vào trong ngực, đầu hơi cúi xuống để lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng, tựa như một con thú nhỏ đơn thuần, mặc người xâu xé.

Châu Kha Vũ thoáng kéo xuống cổ áo sau của cậu chàng, nương nhờ ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn thấy một con vật nhỏ mềm mại ẩm ướt đang cuộn tròn dưới lớp cổ áo. Hơi ửng đỏ, da dẻ xung quanh cũng vì thế mà nóng hầm hập, phiếm hồng một mảng.

Yết hầu của Châu Kha Vũ khẽ nhúc nhích, "Vậy tôi… Tiêm nhé?" Giọng nói có hơi ấm ách một cách kỳ lạ.

Hai mắt Lưu Vũ sắp trợn trắng đến nơi, "Anh hai, anh tính diễn thuyết hay gì?"

Lại còn thông báo trước nữa chứ.

Châu Kha Vũ không phát ra âm thanh, hắn nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể của cậu, như thể đang tìm kiếm vị trí. Một lúc sau, cậu có cảm giác châm chích nhẹ, một luồng chất lỏng mát lạnh khoan khoái xâm nhập, tràn vào trong tuyến thể.

Lưu Vũ rùng mình một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bả vai đã không còn run lên nữa, chờ cho đến khi cơ thể ổn định, cậu mới nhận ra Châu Kha Vũ đang dùng khăn giấy mềm lau tuyến thể cho cậu, động tác khẽ khàng như thể, sợ sẽ lỡ tay làm hỏng cậu vậy đó.

Lưu Vũ có hơi xấu hổ, "Không sao đâu… Mỗi lần tiêm không ít thì nhiều cũng sẽ phải tràn ra như thế."

Châu Kha Vũ lau kiểu đó khiến cho cậu có cảm giác mình chẳng khác nào một người mắc chứng tiểu tiện không tự chủ vậy.

Châu Kha Vũ nghe thế thì lặng lẽ thu hồi khăn giấy.

Lưu Vũ quay người lại, bởi vì ngồi xổm quá lâu cho nên cậu có hơi chóng mặt, đứng dậy không nổi chỉ có thể ngồi. Trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, Châu Kha Vũ bất thình lình hỏi cậu, "Chuyện mà cậu muốn thảo luận với tôi là gì?"

Lưu Vũ mở mắt, "Tôi nói thì liệu cậu có đồng ý không?"

Châu Kha Vũ, "Không chắc, cậu nói tôi nghe thử xem."

Chẳng biết có phải vì sự cố đột ngột xảy ra này hay không mà giọng điệu của Châu Kha Vũ trông có vẻ ôn hòa hơn trước rất nhiều.

Lưu Vũ, "Ngày hôm qua ở trên Wechat cậu có nói… Cậu đã tìm được một người bạn O khác phối hợp đóng kịch chung với cậu?"

Châu Kha Vũ, "Ừ."

"Cậu ấy cũng là bạn học chung khoa với tụi mình? Hợp đồng đã ký rồi à?"

Châu Kha Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, "Đối tượng trong hợp đồng không nguyện ý, tôi đương nhiên phải tìm một người khác bằng lòng thay thế càng sớm càng tốt."

Lưu Vũ lúng túng gãi đầu, "Vậy nếu… Tôi nói là tôi nguyện ý thì sao?"

Châu Kha Vũ nhìn cậu bằng một ánh mắt thâm thúy, "Đây không phải là trò đùa, một khi đã ký hợp đồng thì phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Loại hành vi lúc thì đồng ý lúc lại không của cậu cũng được tính là vi phạm hợp đồng đấy."

Lưu Vũ hiểu ý của hắn, thành khẩn nói, "Lần này tôi thực sự rất, rất nghiêm túc. Cậu cũng biết, gia đình tôi hiện tại đang cần sự giúp đỡ của nhà cậu…"

Lời đã nói tới đây rồi, có thể hay không tất cả phụ thuộc hết vào Châu Kha Vũ, Lưu Vũ biết giờ có nhiều lời cũng vô ích, cậu đành ngậm miệng lại chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng thở dài của Châu Kha Vũ.

"Thật ra, sáng ngày hôm nay cậu hoàn toàn có đủ thời gian để tiêm thuốc ức chế, đúng chứ?"

Lưu Vũ trừng to hai mắt.

Châu Kha Vũ chạm vào ống thuốc ức chế đã được mở ở trong lòng bàn tay của mình, "Bất kể là loại thuốc thử nào, nếu như chưa bóc dấu niêm phong thì xung quanh chỗ tắc mạch phải còn thanh khóa, như vậy mới đảm bảo thuốc không bị bay hơi."

"Nhưng khi mở nó ra, tôi thấy thanh khóa đã được gỡ xuống, mặt trên chỉ còn lại mỗi tắc mạch trơ trụi."

"Nói cách khác, sáng ngày hôm nay cậu rõ ràng đã chuẩn bị tiêm thuốc ức chế, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cậu lựa chọn không tiêm nữa mà là mang theo bên người, sao lại làm vậy?"

Có phải hay không? Sáng sớm đã tính toán cả rồi, muốn nhân cơ hội tiêm thuốc ức chế để bàn chuyện hợp đồng?

Châu Kha Vũ nói bằng một chất giọng rất bình thản, cứ như thể đang tường thuật lại một sự việc hết sức bình thường.

Lưu Vũ bị hắn vạch trần tâm tư, gò má trong nháy mắt đỏ bừng, cậu muốn bào chữa cho mình nhưng lại kiếm không ra lý do, nội tâm xoắn xuýt tới mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong.

Thấy Lưu Vũ che mặt lại, Châu Kha Vũ đành thôi không nói nữa.

Hắn nín thinh một lúc sau đó mới lên tiếng, "Thôi bỏ đi, muốn ký hợp đồng cũng không phải là không thể."

Lưu Vũ, "Ừ… Hả???"

Lưu Vũ bị sự kinh ngạc bất ngờ này làm cho mất phương hướng.

Châu Kha Vũ, "Nhưng mà có mấy điều kiện, cậu buộc phải tuân thủ."

Chỉ cần có thể ký hợp đồng, bảo cậu làm gì cũng được hết, Lưu Vũ dùng đôi mắt trông mong để nhìn Châu Kha Vũ, "Cậu nói đi."

"Thứ nhất, tuy là kết hôn giả nhưng cũng phải xử sự như thật, ít nhất phải khiến cho ông ngoại tôi nhìn không ra sơ hở, cho nên cậu không thể lén lút quen bạn trai."

"Thứ hai, tuyệt đối tuân thủ các điều khoản trong lúc hợp đồng còn hiệu lực. Đối với các loại hình thức xã giao của gia tộc cậu không được phép từ chối.". Châu Kha Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tất nhiên, sẽ không có yêu cầu nào vượt quá giới hạn, vì vậy cậu có thể yên tâm. "

"Thứ ba…". Châu Kha Vũ có hơi ngập ngừng, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nếu có thì sau này sẽ bổ sung."

"Tôi biết nè.". Lưu Vũ cực kỳ ngoan ngoãn mở miệng, "Không được ở trong trường ăn nói lung tung, tôi hiểu mà, lúc còn ở trường tôi tuyệt đối sẽ giữ một khoảng cách với cậu đồng thời cũng vờ như tụi mình không quen biết, sẽ không cản vận đào hoa của cậu đâu."

Lưu Vũ đương nhiên cho rằng Châu Kha Vũ nhất định là không muốn để lộ chuyện cậu ta đã kết hôn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận đào hoa sau này nha.

Châu Kha Vũ nghẹn vài giây, mặt không chút biểu cảm: "Tùy cậu."

Trông không có vẻ gì là vui mừng khi bị nói trúng tim đen cho nên Lưu Vũ đoán không ra suy nghĩ của Châu Kha Vũ.

Không phải chứ? Cậu ta thật sự muốn công bố chuyện mình đã kết hôn ra cho bàn dân thiên hạ cùng biết?