Gió biển mát rượi thổi, hành lang bên trong rất ấm, nhiệt độ vẫn hết sức ổn định.
Nghe Trì An nói, Bạc Dạ Bạch tùy ý trả lời: "Vô tình."
Với thái độ không mấy bận tâm của người đàn ông, Trì An không thể không để tâm, ngược lại... Biểu hiện của người đàn ông này càng ngày càng giống đại ca ca, cô ta thậm chí còn cảm thấy hết sức trùng hợp!
Cũng tại cả buổi tối đều phải đứng, cho nên bàn chân liền cảm thấy hết sức đau nhức.
Nhìn chiếc thảm trên sàn nhà, Trì An liền vội cởi giày cao gót, để sang một bên.
Động tác này không khỏi khiến người đàn ông bên cạnh chú ý, Trì An cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng giả thích: "Anh là đàn ông, đương nhiên không thể hiểu cảm giác đau đớn của phụ nữ khi mang giày cao gót! Chân thật sự rất đau..."
Dứt lời, cô ta tiện tay kéo chiếc váy, cũng bởi nó quá dài, cho nên có thể che kín được đôi chân trần nhỏ nhắn, chớp mắt một cái: "Làm như vậy sẽ không có ai biết tôi đi chân trần cả."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com