webnovel

Chapter 3: Lời Mời Bất Ngờ

Sáng hôm sau, Aiko bước vào lớp học với một chút hồi hộp. Cô bắt đầu cảm thấy quen dần với nhịp sống mới trong trường, và dù chỉ là những người bạn mới quen, họ đã mang lại cho cô cảm giác thân thuộc. Đặc biệt, sự xuất hiện của Takumi – cậu bạn ít nói, luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người – vẫn khiến cô không ngừng tò mò.

Khi Aiko vừa ngồi xuống ghế, Riku đã bật ra từ đâu đó phía sau lưng, gõ nhẹ lên bàn cô. "Aiko này, cậu đã nghe gì chưa? Câu lạc bộ thể thao đang tuyển thành viên mới đấy!"

Aiko cười nhẹ, "Thật à? Vậy cậu định đăng ký vào câu lạc bộ nào?"

Riku ngẩng cao đầu, tay đấm nhẹ vào ngực mình đầy tự tin. "Tất nhiên là bóng rổ rồi! Nhưng mà… còn có câu lạc bộ văn học nữa, chắc hợp với cậu nhỉ? Cậu có muốn thử không?"

Aiko hơi chần chừ. Cô đã từng nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ, nhưng không ngờ lại sớm được đề cập. "Ừm, tớ cũng không biết nữa... có lẽ sẽ suy nghĩ thêm."

Cả lớp bắt đầu xôn xao, mỗi người một câu về các câu lạc bộ mình muốn gia nhập. Rồi Hana xuất hiện, hào hứng nói lớn, "Aiko, cậu có biết câu lạc bộ nhiếp ảnh không? Nghe nói câu lạc bộ này thường xuyên tổ chức các chuyến đi thực tế để chụp ảnh đấy!"

"Nghe thú vị thật," Aiko mỉm cười đáp lại, "Tớ sẽ cân nhắc!"

Trong giờ giải lao, Minako – lớp trưởng nghiêm túc nhưng dễ mến – bước đến, mang theo một tập giấy thông tin về các câu lạc bộ trong trường. Cô để ý thấy sự ngập ngừng của Aiko và ngồi xuống cạnh cô.

"Cậu đã có dự định gia nhập câu lạc bộ nào chưa, Aiko?" Minako hỏi nhẹ nhàng.

Aiko suy nghĩ, rồi đáp, "Thật ra tớ không chắc. Mỗi câu lạc bộ đều có vẻ thú vị."

Minako gật đầu, mỉm cười, "Cậu không cần phải vội. Hãy tham gia câu lạc bộ mà cậu cảm thấy hứng thú nhất. Thỉnh thoảng, câu lạc bộ không chỉ là nơi để học hỏi, mà còn là nơi chúng ta có thể kết thêm bạn và tìm thấy những sở thích mới."

Aiko cười cảm kích. Sự ấm áp của Minako khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Ngay lúc đó, ánh mắt Aiko vô tình chạm phải Takumi – cậu vẫn ngồi ở góc lớp, cắm cúi vào quyển sách của mình như mọi khi. Trước khi kịp quay đi, Takumi dường như cũng nhìn thấy ánh mắt của Aiko và bất giác nhíu mày.

Sau giờ học, Aiko quyết định thử ghé qua khu vực các câu lạc bộ để tìm hiểu thêm. Sân trường trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết khi các câu lạc bộ đua nhau quảng bá. Riku đang cùng câu lạc bộ bóng rổ chạy vòng quanh sân trường, gọi to đầy nhiệt huyết, còn Hana đang phát tờ rơi cho câu lạc bộ âm nhạc.

Ngay khi Aiko định rời đi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. "Aiko."

Cô quay lại và thấy Takumi đang đứng ở đó, tay cầm một quyển sách. Cậu vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt có chút gì đó lạ lùng.

"Cậu định gia nhập câu lạc bộ nào à?" Takumi hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để cô nghe rõ.

Aiko ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp, "Tớ vẫn đang suy nghĩ thôi. Cậu có đề nghị nào không?"

Takumi nhìn cô một thoáng, rồi đưa quyển sách ra. "Câu lạc bộ văn học. Tớ là thành viên từ năm ngoái."

Aiko ngạc nhiên nhận lấy quyển sách, trong đó là những bài viết do chính các thành viên câu lạc bộ viết và minh họa. "Cảm ơn cậu, Takumi," Aiko nói, có chút vui mừng.

Sau nhiều suy nghĩ, Aiko quyết định gia nhập câu lạc bộ văn học. Ngày đầu tiên tham gia câu lạc bộ, cô được chào đón nhiệt tình bởi các thành viên. Takumi đến trễ một chút, nhưng khi cậu bước vào, cả nhóm như thêm phần nghiêm túc. Takumi không phải là kiểu người ồn ào hay giao tiếp, nhưng lại có sức hút bí ẩn khiến ai cũng phải chú ý.

Buổi họp hôm đó diễn ra trong không khí đầm ấm. Mọi người chia sẻ về lý do tham gia câu lạc bộ, và những dự án sắp tới. Khi đến lượt Aiko, cô ngập ngừng nhưng vẫn dõng dạc nói, "Tớ tham gia câu lạc bộ vì tớ rất thích viết lách. Mong rằng qua câu lạc bộ này, tớ có thể học hỏi và có những trải nghiệm đáng nhớ."

Takumi nghe, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Tuy vậy, trong đôi mắt thầm lặng của cậu, dường như có một ánh sáng khác lạ.

Sau buổi họp, Aiko chuẩn bị ra về thì trời đổ mưa. Cô loay hoay tìm ô, nhưng chợt nhớ mình đã để quên ở nhà. Đang lúc không biết phải làm sao, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Cậu có cần đi nhờ không?" Takumi hỏi, cầm chiếc ô lớn trong tay.

Aiko do dự một chút, nhưng rồi gật đầu, "Cảm ơn cậu, Takumi."

Hai người bước chậm rãi dưới cơn mưa, im lặng nhưng không hề ngại ngùng. Mưa rơi tí tách trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng nhạt từ những tòa nhà, tạo nên một không gian tĩnh lặng và ấm áp.

Khi tới trạm xe buýt, Takumi quay sang Aiko và nói khẽ, "Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về câu lạc bộ hoặc cần bất cứ điều gì, tớ ở đó."

Aiko nhìn vào đôi mắt của Takumi và thấy một điều gì đó ấm áp hơn vẻ ngoài lạnh lùng của cậu. "Tớ sẽ nhớ lời cậu," cô đáp lại với một nụ cười.