webnovel

Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Đấng Tối Cao tự kiềm hãm sức mạnh bản thân để trải nghiệm cuộc sống ở những thế giới do Đấng Sáng Tạo tạo ra. Và đây là một trong số đó: Cửu Giai Giới. Đấng trọng sinh vào một thân phận đặc biệt, đó là một tên tu ma. Truyện có yếu tố bạo lực và tình dục, độc giả cân nhắc trước khi xem. "Nhất giai luyện cường thể, nhị giai sinh vũ hồn, tam giai khai tâm cảnh, tứ giai hiện chân thân, ngũ giai dụng thần thức, lục giai bành lĩnh vực, thất giai giải thiên cơ, bát giai biến hình thể, cửu giai hòa tự nhiên."

hiiamkicker_13 · Ost
Zu wenig Bewertungen
239 Chs

Âm dịch tinh khiết

- Sướng quá đi mất, hàng tuyển của em xịn đấy!

Đấng sảng khoái nói với Bạch Tử Thần trong chiều không gian độc lập. Nàng ta lúc này đang ngồi trên một ngai vàng uy nghi, tay chống càm, ngạo nghễ nhìn xuống:

- Đám đồng trinh xử nữ em chôm về thế giới này gần hết rồi. Đâu đó gần mười bé, anh cứ từ từ mà tận hưởng.

Đấng khẽ cười hứng thú hỏi:

- Anh tưởng khu tập kết linh hồn không nằm trong quyền hạn của em?

Nàng ta giơ tay phải ra chứa quả cầu đen trên lòng bàn tay, giọng dõng dạc:

- Đây là Đấng Sáng Tạo.

Rồi giơ tay trái chứa quả cầu trắng tiếp tục nói:

- Đây là Tử thần.

Xong nàng vỗ tay một cái, kết hợp hai quả cầu thành hình thái cực, dáng vẻ tự tin như bản thân đã đạt một thành tựu nào đó:

- Bùm, gặp Máy Tính.

Vẻ mặt của Đấng lộ rõ sự ngạc nhiên, không khỏi cảm thán:

- Quao, em dám liên lạc với Máy Tính luôn, anh nể thật đấy.

Nàng ta nhếch mép cười đểu:

- He he, vì để cho anh trải nghiệm tốt nhất, em hông tiếc bất cứ cái giá nào.

Đấng dịch chuyển tới vị trí trước mặt Bạch Tử Thần:

- Nghe cưng vậy, thế cũng tốt. Nếu là Máy Tính thì anh cũng không ý kiến thêm. Quay lại chuyện chính nào, âm dịch vừa rồi là của nhỏ nào đấy?

- Của Tử Nguyệt, anh hổng nhớ sao?

- Chịu, đã thử bao giờ đâu mà nhớ, nhưng may mắn thay lần này là hàng thật, nếu không phải là xử nữ đồng trinh thì khéo thân xác kia của anh bay màu thật chứ đùa.

- Hừm, giới luật của anh mạnh đến thế sao? Tạo ra chi cho khổ vậy hả!

- Anh phải kiềm hãm dục vọng lại, chứ không thì toàn bộ phụ nữ trên đời anh xơi hết à?

Ngài chồm người lên phía trước, trao cho Bạch Tử Thần một nụ hôn nồng cháy. Rồi Ngài nói tiếp:

- Cũng nhờ nó mà giờ có một con bánh bèo nghịch ngợm như em trước mặt anh đây. Anh yêu em! Nô lệ của anh!

Bạch Tử Thần xúc động, hai mắt long lanh nhìn một cách tình tứ:

- Em yêu anh, chủ nhân! Đã lâu rồi em chưa nghe lại đó. Ngọt ngào chết mất!

Đấng chợt thay đổi tâm trạng, Ngài nghiêm giọng nói:

- Rồi có tính giảng cho anh về cơ chế âm dịch không. Hay đợi anh phá giới luật.

Bạch Tử Thần lúc này tỏ ra nũng nịu:

- Híc, mới sến súa được một tí đã dừng rồi. Không chịu, làm lại cho đàng hoàng, không là em nhốt anh ở đây luôn!

....

Ma Kim đột ngột bật người tỉnh dậy, vô tình va đầu vô mũi Ly Ly.

-Ui da!

Thấy mẫu thân xuýt xoa cái mũi, Ma Kim vội dùng tay vẹo má an ủi:

- A, con xin lỗi, mẹ có sao không?

Nàng lúc này lại ôm lấy hai nhi và trách móc:

- Con cứ làm mẹ lo lắng thôi!

- Con vừa bất tỉnh sao? Có lâu không?

- Không, chỉ có vài phút thôi!

Ly Ly vẫn chưa nỡ buông Ma Kim ra. Hắn cũng đáp lại cái ôm ấy bằng một cái ôm chặt hơn:

- Anh đã nói rồi, anh đây là...

XXXXX

Thế giới trong mắt hắn bỗng đảo lộn, mọi thứ sụp đổ, ánh sáng dần mất đi...

XXXXX

...

Trong không gian đen tuyền và yên tĩnh, bỗng có một giọng nói thì thầm vào tai hắn.

"Úi, để em chỉnh lại tí, do Ngài vừa xơi tí nước của xử nữ đồng trinh, kích thích ham muốn bản thân gây xung đột hệ thống, đợi em nhờ Máy Tính sửa tí.... rồi, đã hoàn tất, em trả Ngài về đây, Ngài bớt bá đạo lại đi, mệt chết đi được!"

....

Trở lại khoảnh khắc vừa rồi, Ma Kim ôm chặt mẫu thân và thủ thỉ:

- Con đã nói rồi, con đây là thiên tài, không có gì có thể làm hại con đâu, mẹ yên tâm.

Tử Nguyệt bỗng hét lên:

- Mọi người có cảm nhận điều gì đó kỳ lạ không?

Ma Kim quay sang hỏi:

- Việc đệ ngất ấy hả?

Ly Ly cũng quan tâm:

- Có chuyện gì sao muội muội?

Tử Nguyệt lấp bấp nói:

- À không, tự nhiên nãy muội thấy... muội cũng không biết nói sao nữa, nó cứ lạ lạ, mà thôi, chắc do muội hơi mệt.

Ma Kim trêu chọc:

- Chứ không phải do nghiệp quật à?

Tử Nguyệt giận dữ hét:

- Muốn chết à!

Ma Kim tò mò hỏi:

- Nhưng mà phải nói là âm dịch khi nãy tinh khiết quá đấy, tỷ có thể ban cho đệ người phụ nữ đó không? Giá trị bao nhiêu?

Tử Nguyệt không dám nhìn thẳng vô mắt Ma Kim mà trả lời bừa:

- Vô giá, à không, trễ rồi, người phụ nữ đó đã bị giết, nếu may mắn thì còn sót lại thi thể đấy.

Hắn tỏ vẻ thất vọng:

- Èo, giết vội thế, tiếc thật, cơ mà tỷ có thể tìm giúp đệ cái thi thể đấy không?

Tử Nguyệt xua tay vội đáp:

- Hả, không, tất nhiên là không được. Ta nhớ lại rồi, thi thể đó cũng đã không còn, chính tay ta hỏa thiêu rồi.

Trong đầu nàng bỗng nghĩ ngợi: "Cái đứa con nít quỷ này, đến thi thể mà nó cũng không tha, nếu như nó biết đó là âm dịch của ta thì.... a... ta đang suy nghĩ bậy bạ gì thế này."

Ma Kim tò mò hỏi:

- Hỏa thiêu là gì?

Tử Nguyệt chau mày giải thích:

- Mãi mới có cái đệ không biết nhỉ? Hỏa là lửa, thiêu là đốt. Hỏa thiêu là đốt cháy. Phàm người nào đã chết thì ta sẽ đốt cháy họ để thân xác họ hóa tro tàn.

Ma Kim đành thở dài tiếc nuối:

- Vậy thì thôi, dù gì cũng cảm ơn tỷ. Nhờ tỷ mà đệ đã biết về rõ về dục khí.

Thấy hắn không tra cứu nữa, Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước rồi quay sang truy cầu kiến thức:

- Nè, đệ giảng cho tỷ nghe về thứ đó đi. Ta chưa tìm hiểu về cái đó bao giờ.

Ma Kim bèn trêu:

- Bảo sao xinh đẹp như Nguyệt tỷ đây lại còn trinh nguyên.

Tử Nguyệt hóa thẹn, giở trò nham hiểm:

- Này, là do ta không thích thôi. Ngươi đấy, nếu trêu ta nữa thì ta tịch thu luôn lọ âm dịch còn lại.

Ma Kim có chút rén trong lòng, nhưng giả vờ cười nói:

- Thôi mà, đệ xin lỗi, được chưa? Giờ đệ vô vấn đề chính đây, tỷ nhớ đừng có mà đụng vô kho báu đấy.

Hắn sau đó bắt đầu giảng giải về dục khí:

- Ngoài huyết khí ra thì tu ma chúng ta còn có thể hấp thụ dục khí, dục khí ở đây rất đa dạng, nó không riêng gì về tà dâm mà còn cả sự phẫn nộ, cuồng sát. Tuy nhiên, nếu bảo cái dễ hấp thụ nhất thì đó chính là tinh dịch, âm dịch. Về điều nay, không chỉ bên ma đạo chúng ta có, mà bên đám tiên đạo cũng có, họ gọi đấy là song tu. Tuy nhiên điểm khác nhau giữa hai bên thì là tiên nhân khi quan hệ thể xác thì kiềm hãm dục vọng, tập trung trao đổi khí âm khí dương, đôi bên cũng tiến, còn tu ma chúng ta khi quan hệ thì chú trọng cả mặt tinh thần, giải thoát sự ham muốn bản năng, càng sa đọa càng hấp thụ nhiều dưỡng chất, tuy nhiên, nếu một bên cuồng dâm quá, sẽ hút cả sinh khí của đối phương, nếu muốn giao hợp lâu dài, cần tìm một người ngang tài ngang sức. Nếu tu tiên mà giao hợp theo cách của tu ma, thì sẽ bị hắc hóa, còn tu ma song tu thì không có tác dụng gì cả, tu yêu thì dễ dàng chọn lựa phương pháp, không bị giới hạn. Nếu như chúng ta muốn hấp thụ các loại dục khí còn lại như phẫn nộ, tham lam, đố kỵ,... thì phải học công pháp chuyên dụng.

Tử Nguyệt thắc mắc:

- Ta nghe nói trong tông môn có Cuồng bạo ma pháp. Đó có phải một trong những loại công pháp đệ nhắc đến không?

Ma Kim lườm một cái:

- Cuốn đó như nào đệ đọc qua mới biết chứ!

Tử Nguyệt chề môi:

- Hơ, cứ tưởng thiên tài đây cái gì cũng biết chứ. Nhưng mà nè, có phải do ta không hấp thụ dục khí song song với huyết khí nên ta thăng tiến chậm không, cả Ly tỷ nữa?

Ma Kim cười nói:

- Dĩ nhiên là không, tất nhiên nếu kết hợp cả hai thì tốt quá nhưng chỉ hấp thụ một cái thì cũng không ảnh hưởng. Cái điều quan trọng không phải số lượng huyết khí tỷ hấp thụ, mà là chất lượng. Ta nhớ đợt trước ta có đề cập rồi, nếu như một người hoặc vật sắp chết trong lòng chứa đầy oán hận thì máu chúng sẽ chứa nhiều dưỡng chất hơn. Trong khi đó, khi tỷ tỷ xinh đẹp đây lấy máu, toàn dùng biện pháp an tử nhẹ nhàng, thậm chí tỷ còn giúp yêu thú giải trừ oán niệm, thanh thản ra đi. Cho nên dù tỷ có cơ hội hấp thụ nhiều nhưng sẽ vẫn chậm thăng tiến. Còn mấy thành phẩm thượng hạng, huyết dịch toàn do người khác cung cấp, tỷ luyện chế xong phải đưa cho họ huyết tinh, bản thân hấp thụ mấy cái dư ra kém chất lượng.

Tử Nguyệt hốt hoảng, nói lớn:

- Hể, sao mà đệ có thể biết việc này?

Ma Kim khẽ nhún vai, tỏ ra vô tội:

- Chịu, tỉnh dậy phát biết luôn, không rõ tại sao. Nào có dịp thì đệ sẽ tự ăn thịt để hiểu rõ bản thân hơn.

Tử Nguyệt thầm nghĩ "Chẳng nhẽ là do lọ âm dịch đó, thôi xong, ta chơi dại rồi, giờ nó biết mọi thứ về ta luôn, sớm muộn gì nó cũng phát hiện ra thôi."

- Năng lực của đệ còn nhiều điều bí ẩn quá đó.

Ma Kim trầm ngâm một tí, dường như đã suy luận được:

- Á à, đệ nghĩ ra rồi!

Tử Nguyệt lấp bấp:

- Gì, đệ.... đệ đã nghĩ ra điều gì rồi?

Ma Kim hớn hở giải thích:

- Năng lực lĩnh hội kiến thức của ta khéo còn áp dụng được vào đối tượng ta tiếp xúc, có vẻ mấy nay thường xuyên gặp tỷ nên khi ngủ ta vô tình biết về tỷ luôn á.

Tử Nguyệt trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, liền nói:

- Ồ, ra thế, chúc mừng đệ khai phá thiên phú.

Sau đó nàng quay sang nhìn về phía Ly Ly kính cẩn nói:

- Mọi sự đã ổn, muội xin cáo lui.

Ly Ly chuẩn bị tiếp lời thì Ma Kim chen ngang:

- Ai cho mà về?

Tử Nguyệt bước tới gần chống nạnh khom người cúi xuống như sỉ nhục chiều cao của Ma Kim, bĩu môi khinh khi:

- Sao, ta cứ về đấy làm gì được ta nào thằng nhóc này?

Ma Kim cười đáp:

- Nếu như tỷ muốn cả đời này vẫn không học được công pháp thì thôi vậy. Đệ đệ tiễn Nguyệt tỷ xinh đẹp về.

Tử Nguyệt bỗng ngồi bệt xuống ôm lấy chân của hắn, giả vờ khóc lóc van xin:

- Ể, đừng giận mà, đệ đệ có cách gì sao? Chỉ tỷ đi mà, chỉ đi mà!!!

Tử Nguyệt nghĩ thầm "Đến việc này mà thằng bé cũng biết, chẳng nhẽ nó biết cách hóa giải sao, tuy khó tin nhưng thôi thì xuống giá nốt lần này đã."

Ma Kim lấy hai tay nựng nựng, xoa xoa hai cái má của Tử Nguyệt và nói:

- Đúng là, chạm trúng tim đen là mất hết liêm sỉ. Cưng xỉu. Nào, vào tư thế thiền định đi.

Tử Nguyệt nghe lời, Ma Kim vận luồng sát khí lạnh lẽo xung quanh chạy xung quanh nàng. Đúng như linh cảm, hắn tra ra điều bất thường, hắn thu khí lại rồi ôn tồn nói:

- Nguyệt tỷ xinh đẹp có thiên phú điều khiển ngoại huyết lẫn nội huyết, nói cách khác bẩm sinh đã có tư chất làm một huyết sư, nhưng mà tỷ tỷ bị thiếu mất một mạch trong người, Đới mạch, mạch này giúp vận luồng khí từ trong người ra ngoài, gọi cách khác là triển khai linh lực. Cũng vì điều này mà tỷ tỷ không thể học được đại đa số công pháp bởi bản chất của công pháp là chuyển đổi năng lượng trong người thành những hình thể khác nhau. Như vậy mấu chốt nằm ở mạch bị thiếu. Muốn hồi phục mạch này, thì chỉ cần giải phẫu cấy ghép là xong.

Tử Nguyệt bất ngờ:

- Giải phẫu cấy ghép? Đến Lịch trưởng lão còn không biết nguyên do, mà đệ còn có thể biết cả cách trị sao?

Ma Kim nói:

- Thượng giới suy cho cùng phát triển bởi nguồn linh khí tự nhiên khổng lồ, chứ về cách tận dụng và phát huy nó, khéo còn thua cả Hạ giới. Phẩu thuật cấy ghép là sẽ dùng mạch của người khác ghép vào chỗ bị thiếu của tỷ. Mà có chuyện này đệ thật sự thắc mắc, Tử Nguyệt tỷ đây bằng cách nào sinh tồn ở Thượng giới rồi để bị bắt vào đây á?

Tử Nguyệt đáp:

- Thượng giới trình độ thua Hạ giới sao, thật nực cười.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên buồn bã, trong lòng thì nặng trĩu, ngừng khoảng vài ba giây rồi tiếp tục nói:

- Ta đây sinh ra ở Trung giới, bẩm sinh không thể tu luyện bí tịch nên phụ mẫu đã nhẫn tâm bỏ rơi ta. Để sinh tồn ta chỉ có thể xin đi theo nhóm người tu chân, phụ trách thu gom chiến lợi phẩm. Một ngày nọ, bọn chúng giở trò cầm thú hãm hiếp ta. Cũng may sư phụ quá cố của ta lúc bấy giờ đang ngao du Trung giới bắt gặp và kịp thời ngăn cản, người thu nhận và đem ta lên Thượng giới. Ta cũng vì đó bán mạng học về luyện huyết, mong được đền ơn cho cố sư. Không may, cố sư trong một trận đại chiến bị sát hại. Trong lúc ta đang trốn chui trốn nhủi thì Lịch trưởng lão vì thấy được tài năng luyện huyết của ta nên thu nhận ta vào Ma Sát giáo, không lâu sau liền tiến cử ta vào Địa Ngục tu luyện.

Những giọt nước mắt trên gương mặt Tử Nguyệt đã chảy thành dòng lúc nào không hay. Vừa kể, nàng như vừa nhìn lại cuộc đời của chính mình. Ma Kim và Ly Ly cũng hòa vào cảm xúc ấy. Ba người lặng im một hồi,

Ma Kim cuối cùng cũng chủ động lên tiếng đề nghị:

- Hiện tại thì đệ không biết phẫu thuật cấy ghép. Nhưng dưới Hạ giới có cao nhân có thể. Có dịp, đệ sẽ dẫn tỷ xuống đó, chúng ta còn nhiều cơ hội.

Tất nhiên, một đứa trẻ thậm chí còn chưa ngắm nhìn Thượng giới thì há có thể biết về nơi xa xôi khác, Ly Ly và Tử Nguyệt đương nhiên không tin vào lời nói vô căn cứ.

Tử Nguyệt thực chất cũng không còn quan trọng điều đó nữa, nàng đã giải bày gánh nặng mang theo trong người suốt chục năm qua. Nàng đứng dậy cảm ơn Ma Kim, sau đó tạm biệt hai mẹ con rồi đi về. Ma Kim tiễn nàng ra ngoài cửa. Khi nàng đi được vài bước, hắn vội chạy theo rồi thi thầm vào tai nàng:

- Bạch sư còn sống, ngươi đừng bao giờ đề cập đến điều này nữa, khi thời cơ đến, mọi chuyện sẽ rõ. Nếu hổng nghe lời, hậu quả tự chịu!