Vừa trông thấy Hột Khê, nó liền ôm lấy chân Hột Khê khóc thút thít: "Mẹ, phía trước có quái vật, con sợ lắm."
Hột Khê sững người, quái vật? Nghe nói trong núi Thương này ngoài mấy con ma thú hắc ám hung mãnh ra, vốn chẳng có bất cứ loài thú nào mà? Chẳng lẽ Đản Đản gặp phải ma thú?
Khó khăn lắm vỗ về Đản Đản xong, Hột Khê tập trung tinh thần phòng bị cao độ, đi về phía trước theo chỉ dẫn của Đản Đản.
Không lâu sau, một vật khổng lồ đập vào mắt Hột Khê, nhưng Hột Khê lại nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, bật cười.
Đây nào phải là ma thú, vốn chỉ là một khung xương ma thú cỡ lớn mà thôi.
Có điều khung xương ma thú này quả thực vô cùng khổng lồ, chỉ độ cao của khung xương đã cao gấp ba lần chiều cao của Hột Khê, nếu như vẫn còn sống, tất nhiên là một con vật khổng lồ khiến con người khiếp sợ.
Hột Khê cốc đầu Đản Đản, khó chịu nói: "Thật là tên nhóc nhát gan, chỉ là một bộ khung xương đã khiến con sợ tới mức này rồi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com