Sắc mặt của Ôn Thủ Ức cứng đờ ra trong giây lát, cô ta nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay Cố Niệm Chi kia, một lát sau, bật cười tự giễu, "Xem ra em lại tố cáo tôi rồi. Ôi, Niệm Chi à, tôi thật sự chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù em không cảm kích thì cũng không nên lần nào cũng nghĩ xấu cho tôi như vậy có được không?"
"Từ xưa đến nay tôi không bao giờ đánh giá nhân phẩm của người khác một cách chủ quan vô căn cứ." Cố Niệm Chi cất chiếc thẻ tín dụng Hà Chi Sơ cho cô đi, trên môi cô mang theo vẻ hơi mỉa mai: "Tôi chỉ suy đoán nhân phẩm của một người dựa vào hành động của cô ta thôi. Trợ giảng Ôn, trong lòng chị nghĩ như thế nào, có nỗi khổ gì, cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ hy vọng có thể bình an thuận lợi vượt qua nửa năm này, sau đó về nước tiếp tục việc học của tôi thôi."
Ôn Thủ Ức chăm chú nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt tràn đầy vẻ cảm thông và đồng tình, nhìn đến mức khiến Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com