webnovel

chapter 15 ~ 16

Bà ta ôm ngực, đau đớn gào lên:

-Con gái, cứu cha mẹ...

Trong một khoảng khắc tôi như muốn đứng dậy chạy đến chỗ đó nhưng sức lực bị cơn đau từ bụng, rút cạn không thể nhấc chân lên nỗi.

Không Linh thấy tôi định cử động, lên lên tiếng nhắc nhở:

-Nếu cô còn muốn chạy đến chổ đó, đến cái mạng cô cũng không thể giữ được nữa đâu.

Sau đó lại tiếp tục nói:

-Hơn nữa, thứ tôi thấy ngoài kia có lẽ không phải bố mẹ của cô.

Nhưng rõ ràng, đó là hình hài cha mẹ của tôi mà? Tôi nghiến chặt răng, dùng hết sức còn lại hét lên:

-Minh Tuấn! Anh mà làm tổn hại đến họ, suốt đời suốt kiếp tôi nhất định sẽ hận anh.

Sau đó, tôi không còn cảm nhận được gì nữa, hình ảnh trong mắt bắt đầu nhòa dần rồi tối đi. Một mặt khác ở ngoài kia, Minh Tuấn nghe Chi Tâm hét lên, hơn nữa trong lời nói còn ý muốn hận hắn suốt đời suốt kiếp vì hai cỗ cương thi trước mặt trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo.

Tát An cảm thấy muốn khóc bảy dòng sông. Bây giờ chỉ có thể né tránh đòn tấn công từ bọn chúng chứ không thể gây sát thương thì khác gì bảo anh và hắn đem cái đầu ra cho hai con cương thi vặn gãy?

Trái lại với họ, hai cỗ cương thi trao ánh mắt cho nhau, rất hài lòng với kết quả nhận được mà điên cuồng gia tăng lực tấn công.

Minh Tuấn và Tát An chỉ có thể cam chịu né tránh.

-Nếu ngươi tránh ra, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng

Cương thi nữ lên tiếng, mục tiêu của bọn chúng không phải là hai người này, chúng không muốn phí phạm thời gian ở đây.

-Ngươi quả nhiên có suy nghĩ.

Vốn dĩ người đã c.h.ế.t được triệu hồi thì chỉ như những cái x.á.c sống không thể có suy nghĩ và được người triệu hồi điều khiển sai khiến nhưng hai người trước mặt lại hoàn toàn khác. Bọn chúng có suy nghĩ và mục tiêu rõ ràng.

Lúc Minh Tuấn ra tay rõ ràng hắn đã nhớ đem sức mạnh của bọn chúng rút khỏi cơ thể rồi mà sao hiện tại lại mạng hơn thế này, hắn liếc mắt nhìn Tát An. Bên kia, Tát An vừa tránh một đòn tấn công từ cương thi nam lại bị một ánh mắt đầy sát khí chiếu tới, vô cùng vô tội nói:

-Tôi không làm gì cả.

Anh chỉ mang xác hai người đó đi chôn, làm sao mà biết được lại có thể đội mồ sống dậy hơn nữa lại còn hung dữ thế này. Nếu biết trước bản thân mình lại rơi vào tình thế chật vật như bây giờ, Tát An đã dứt khoát mang họ đi đến lò hỏa táng cho rồi.

Một bên điên cuồng tấn công, một bên lại điên cuồng né tránh. Dây dưa một hồi hai phía đều đã thấm mệt, Tát An chịu không nổi nữa rồi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ anh vận động cơ thể nhiều như thế này:

-Sao ngươi không trực tiếp g.i.ế.t bọn chúng cho rồi.

Với sức mạnh của Minh Tuấn bây giờ, việc thủ tiêu hai con cương thi kia không phải việc khó.

-Chi Tâm không cho.

Ban nãy cô ấy đã nói rất rõ, nếu hắn làm hại đến hai thân xác ngoài kia nhất định sẽ hận hắn suốt đời suốt kiếp. Minh Tuấn chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, ai bảo hắn yêu cô, yêu đến cuồng si cơ chứ?

Nhưng dây dưa kiểu này cũng không phải cách. Trong lúc Minh Tuấn còn suy cách thì Không Linh đã thực hiện xong nghi lễ, hắn ta mệt mỏi nằm vật xuống đất, miệng trào ra một ngụm máu bên cạnh là Chi Tâm đang lâm vào hôn mê.

Lúc này, số mệnh của cô sẽ ra sao hoàn toàn do trời định đoạt.

Ngay lúc kết giới vừa biến mất, hai cỗ cương thi liền nhận ra, đánh ra một làn sương mù rồi lao về phía Chi Tâm.

-M* nó!

Minh Tuấn chửi thề, lao nhanh về phía cô.

Nhưng đã quá muộn

Cương thi nữ ôm Chi Tâm vào lòng, trong túi áo rút ra một kim tiêm có chất lỏng màu xanh sóng sánh.

Bà ta cười một cái:

-Đây là món quà chủ nhân tặng cho các ngươi!

Sau đó dùng kim tiêm đâm vào mạch cổ Chi Tâm, truyền thẳng dung dịch vào người cô.

Ngay sau khi làm xong, bọn chúng liền tan thành làn khói. Nhanh hơn cả lúc xuất hiện.

Minh Tuấn chạy đến ôm thi thể Chi Tâm vào lòng, vạch cổ áo của cô ra xem vết thương. Dung dịch màu xanh được truyền vào làm cho những mạch máu của Chi Tâm nổi lên, tím ngắt, xung quanh vết thương còn xuất hiện những đường gân màu xanh chi chít như mạng nhện.