Không nói tới chuyện thân thể này của cô tửu lượng không cao lắm, kể cả tửu lượng có tốt đi nữa thì Lục Minh đã dặn cô đừng uống rượu rồi. Cô cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ mấy người này uống rượu. Cô chẳng phải loại em gái ba cùng*.
(*) Ba cùng: Cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ.
Đối phương thấy thái độ của Cảnh Y Nhân khó chịu nên sầm mặt lại.
"Chẳng phải việc của phù dâu là đỡ rượu giúp cô dâu hay sao? Nếu không tìm em làm gì? Đưa lì xì cho em không công à?"
Nói rồi, người đàn ông buông tay Cảnh Y Nhân ra, sau đó vòng tay ra sau lưng bóp mông cô một cái, rồi ôm eo cô kéo vào trong ngực.
"Nào! Đến uống cùng anh một chén!"
Cảnh Y Nhân không đề phòng, không ngờ người đàn ông này lại đột nhiên làm động tác như vậy, cô cứ thế ngồi thụp lên đùi gã.
Hơi thở gã nồng nặc mùi rượu đến là buồn nôn.
Cảnh Y Nhân buồn nôn tới mức lập tức nhảy ra khỏi lòng người đàn ông kia.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com