"Nói! Cô tiếp cận Lục Minh có mục đích, ý đồ gì? Hay là giống như những người phụ nữ kia, coi trọng vẻ bề ngoài, địa vị, hoặc tiền của cậu ấy?"
"…" Tim Cảnh Y Nhân như vọt lên tận cổ: "Không phải!"
"Nói vậy, cô thừa nhận cô không phải Cảnh Y Nhân rồi sao!" Nụ cười nơi khóe miệng Phó Minh Tuấn lại càng rộng hơn.
Hóa ra bí mật mà cô vẫn luôn thấy chột dạ là cái này.
"…" Cảnh Y Nhân tức đến nghiến răng.
Chết tiệt, cô lại bị lừa vào tròng.
"Tôi chính là Cảnh Y Nhân!"
"Cô không phải!"
"Phải!"
"Không phải!"
"Phải!" Cảnh Y Nhân kiên cường phản bác.
"…" Phó Minh Tuấn nhìn cô chăm chú một lúc lâu: "Cô nói xem, nếu như tôi nói cho Lục Minh biết cô không phải Cảnh Y Nhân, thì cậu ta sẽ làm thế nào?"
"…" Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân dấy lên một nỗi hốt hoảng không biết vì sao.
Nếu như "cậu" biết cô không phải Cảnh Y Nhân kia thì nhất định sẽ hưu người vợ giả mạo là cô, không cần cô nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com