Sau đó anh cứ thế bỏ áo khoác ra, chỉ cần có người vào đưa tài liệu hoặc là khi anh ra khỏi phòng làm việc, thì kèm với lời chào hỏi đều có một câu bổ sung: "Tổng giám đốc Lục, bộ quần áo anh mặc hôm nay thật đẹp, đặc biệt là họa tiết rồng ở ống tay áo của anh rất phù hợp."
Lục Minh vô cùng tự hào khi đón nhận lời khen của người khác. Thậm chí hết giờ làm việc cũng không mặc áo khoác và mà cố ý để người ta nhìn thấy.
"..." Cảnh Y Nhân nhìn Lục Minh chằm chằm một hồi nhưng anh không trả lời cô câu nào.
Lỗ tai Lục Minh đỏ bừng, lan xuống tận cổ.
Cảnh Y Nhân lúc này mới phản ứng được, cô cười hì hì nói với Lục Minh: "Cậu à! Căn bản là cậu không vứt đi đúng không? Ngày đó tâm trạng cậu không tốt nên mới nói vậy phải không?"
"..."
"Cháu biết là cậu sẽ không vứt quần áo cháu giặt đi mà." Cảnh Y Nhân nắm chặt tay Lục Minh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com