Ông già… …??
Trịnh Thành Tử sắc mặt biến đổi, khóe miệng giật giật, mãi không nói được câu nào.
"Thật chẳng có ý nghĩa gì… …" Hướng Thần cầm cuốn <Tiểu sử của Mao Trạch Đông> lật vài trang, liền nhét lại vào giá sách, tiếp tục nhìn sang bên cạnh, vươn tay cầm lên một cuốn <Chu Dịch Dự Đoán Học>, cậu ta lắc đầu chậc lưỡi nói: "Loại sách đoán vận mệnh này chỉ dành cho thầy bói, vậy mà anh cũng đọc nó ư ?? Vừa rồi em vô ý quá, em không nên gọi anh là ông già, mà nên gọi anh là ông nội thì đúng hơn."
"… …"
Trịnh Thành Tử từng này tuổi, từ nhỏ tới lớn chưa bị ai buông lời chế giễu như vậy.
Anh ấy híp mắt lại, trong ánh mắt gằn lên những tia nguy hiểm nhìn Hướng Thần nói: "Tiểu tử, em vừa rồi nói cái gì??"
"Em nói anh là ông nội." Tử Hướng Thần trương mắt nhìn Thành Tử, không hề có chút sợ hãi, giọng điệu khiểu khích nói.
"… …"
"… …"
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com