"Từ này với nói năng văn minh liên quan gì với nhau chứ? Hơn nữa ta đường đường là một tâm ma, ăn nói văn minh làm gì?" Xích Tiêu kiếm tâm ma kháng nghị.
Ngươi nói chuyện văn minh với một tâm ma có khác gì trò hề không!
Vũ Nhu Tử cười hì hì: "Ta chỉ phụ trách chuyển lời thôi mà. Muốn nói chuyện thế nào là do Xích Tiêu kiếm tiền bối ngài tự mình quyết định, liên quan gì đến ta đâu."
Bia đá đạo hữu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nhắc nhở: "Xích Tiêu kiếm, lẽ ra ngươi nên hỏi xem vừa rồi Vũ Nhu Tử nhận được tin nhắn của ai mới đúng chứ?"
Bia đá đạo hữu vì nhất thời nhanh mồm nên đã hứa với Tống Thư Hàng là sau này xuống núi sẽ đánh hết đại lão chư thiên vạn giới, bây giờ hãy còn hối hận đến xanh cả ruột. Nên bây giờ nó không dám nói nhiều nữa, trước khi nói đều phải uốn lưỡi và suy nghĩ đến mấy lần. Nhờ vậy nên nó là người lý trí nhất trong đống trang sức của Tống Thư Hàng. Gần đây luôn gánh trách nhiệm nhắc nhở mọi người đừng phạm sai lầm.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com