Lâm Thịnh ngồi xe một mạch tới trường học, cậu bước xuống cùng với những học sinh mặc đồng phục giống nhau.
Trong cửa hàng bán đồ ăn sáng trước cổng trường, cậu mua hai cái bánh bao và một bịch sữa đậu nành, cầm trong tay vừa đi vừa ăn.
Cậu bước vào cổng trường, băng qua sân thể dục, đi vào dãy lớp học ở giữa.
Lúc lên lầu, Lâm Thịnh nhìn thấy mấy học sinh nổi tiếng của lớp 12A4 đi xuống.
Mấy bạn học đó đều đeo mắt kính đậm chất lũ mọt sách.
Bọn họ cũng chính là những học sinh nổi tiếng đứng đầu trong lớp A4.
Lâm Thịnh liếc nhìn, cảm thấy trong những người này, có hai người có ánh mắt khác với những học sinh cấp ba còn lại.
Ánh mắt đó gò bó hơn, trưởng thành hơn, sáng suốt hơn.
Không giống với những mọt sách đần độn chỉ biết đến sách vở, chữ nghĩa, thấy sao thì nghĩ vậy ở xung quanh.
Kiểu học sinh này biết rõ mục tiêu của mình là gì, cũng quyết tâm thực hiện mục tiêu đó.
"Bây giờ mình còn có thể nhìn ra sự khác biệt sao..." Lâm Thịnh thầm lắc đầu.
Cậu bước lên cầu thang, đi ngang qua những người đó.
Rất nhanh sau đó cậu đã tới trước cửa phòng học của lớp 12A1. Cậu đưa mắt nhìn vào bên trong.
Trong lớp im lặng hơn trước rất nhiều, không còn náo nhiệt ồn ào như trong quá khứ nữa. Phần lớn bạn học đều ngồi tại chỗ của mình lật sách, chỉ có mấy người từ bỏ việc học mà cười đùa với bạn bè.
Cậu nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, buông ba lô rồi ngồi xuống.
Thẩm Yến ngồi ở phía trước, bút máy trong tay xoay tới xoay lui, trước mặt là quyển sách từ vựng ngoại ngữ. Từ tầm nhìn của Lâm Thịnh, có thể nhìn thấy tai nghe màu đen trong lỗ tai cô.
Tiếng nhạc rất nhỏ không ngừng vọng ra từ đó.
Nhìn thấy Lâm Thịnh đã đến, Thẩm Yến liền tháo tai nghe ra, nhỏ giọng hỏi cậu đã làm bài tập xong chưa.
Lâm Thịnh mỉm cười, lấy bài tập môn toán mà cậu đã làm xong, đưa cho cô chép.
Hai người nói chuyện phiếm một lát thì tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước nhanh vào lớp học, trên tay ôm một xấp bài thi rất dày.
"Đã có kết quả bài thi lần trước. Sắp tới đã là kỳ thi cuối kỳ rồi, sau học kỳ này, các em sẽ tham gia kỳ thi đại học toàn quốc. Đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của mỗi học sinh."
Vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm túc, thầy nói lớn tiếng.
"Vì thế, dựa theo chương trình học, chúng ta phải hoàn thành tất cả chương trình trước kỳ thi, sau đó để trống học kỳ sau, tập trung cho việc ôn thi."
Thầy giáo đứng trên bục giảng nói không ngừng.
Lâm Thịnh lắng nghe, lại bỗng cảm thấy người mệt rã rời. Hôm qua cậu thực hiện nghi thức nhận được năng lực, đến bây giờ cơ thể còn chưa khỏe hẳn.
Cậu gọi năng lực kia là "Thánh Huyết Nhiên Thiêu", nhưng thật ra cậu cũng không hiểu nó có nghĩa là gì.
Chỉ là dựa theo những âm tiết khởi động mà mình đọc lên để đặt tên thôi.
Nhưng mà năng lực này thật sự quá hao tổn sức khỏe. Cậu hạ quyết tâm, không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không sử dụng lung tung.
Thế giới này chẳng hề an toàn như trước kia cậu vẫn thường nghĩ nữa.
Cho dù là tên sát thủ bệnh hoạn ở cầu vượt, hay là tai nạn giao thông đột nhiên nhìn thấy trên đường, hoặc là từng vụ án giết người không thể phá giải.
Và cả bầu không khí cực đoan đang bao trùm thành phố Hoài Sa trong khoảng thời gian gần đây.
Trong lòng Lâm Thịnh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, giống như áp lực và sự yên lặng là thường trước cơn bão vậy.
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu phát bài thi lần trước.
Trái ngược hẳn với dự đoán của Lâm Thịnh, dù lúc làm bài rõ ràng là cậu đang ở trong trạng thái hoảng hốt, vậy mà điểm vẫn trên trung bình.
Sau đó tiết học chính thức bắt đầu.
Nhưng mà giáo viên còn chưa dạy được bao lâu, đột nhiên bên ngoài phòng học xuất hiện vài cảnh sát mặc đồng phục màu đen.
Bọn họ áp giải một người đàn ông trung niên dáng vẻ lịch sự, vội vàng đi ngang qua phòng học của Lâm Thịnh.
Lúc băng qua dãy hành lang dài, có không ít học sinh xì xào nói khẽ với nhau, hình như có không ít người nhận ra người đàn ông trung niên đó là ai.
"Đó chẳng phải là thầy Tống hả? Tống Ngữ Thời - thầy Tống dạy Địa lý của lớp mười phải không?!"
Đột nhiên Thẩm Yến ngồi phía trước Lâm Thịnh nói khẽ.
Bên cạnh cũng truyền đến giọng nói.
"Sao thầy ấy lại bị cảnh sát bắt?!"
"Trước kia thầy ấy còn dạy mình này, mà thầy ấy luôn đối xử với mọi người rất dịu dàng mà?"
"Tớ lén ra ngoài hỏi rồi, nghe nói thầy Tống Ngữ Thời ngang nhiên xúi giục học sinh chống đối Lydum, cho nên bị người ta tố cáo..."
"Vậy cũng không đến nỗi bị bắt chứ?"
"Ai mà biết thầy ấy còn phạm tội nào nữa không?"
Các bạn học khác trong lớp cũng rất ngạc nhiên, không ngừng xì xầm to nhỏ với nhau, chẳng mấy chốc đã giúp Lâm Thịnh hiểu được tình huống gì đang xảy ra.
Cậu để ý thấy, khi Thẩm Yến nghe tin Tống Ngữ Thời bởi vì chống đối Lydum mà bị bắt, trên mặt cô vô tình xuất hiện vẻ bối rối.
Giáo viên chủ nhiệm lập tức đè ép cuộc thảo luận này xuống, đồng thời đóng luôn cửa lớp học, tiếp tục tập trung giảng bài toán.
Mãi cho đến buổi trưa, chuyện thầy Tống Ngữ Thời vẫn được các học sinh trong lớp đều mang ra thảo luận.
Lâm Thịnh còn chú ý thấy, cho đến khi bắt đầu tiết học buổi chiều, Thẩm Yến ngồi phía trước cậu vẫn không yên lòng, không biết là đang nghĩ đến điều gì.
Mãi cho đến khi tan học, cô cũng không hề hoạt bát và làm loạn như bình thường.
Sau khi tan học, lúc cùng nhau ra khỏi cổng trường, Lâm Thịnh vỗ vai cô.
"Có chuyện buồn cũng đừng để trong lòng, nói ra không chừng mình có thể nghĩ cách giúp cậu."
Thẩm Yến miễn cưỡng cười cười đáp lại.
"Không sao cả. Có lẽ là do hôm qua không ngủ ngon, bây giờ tinh thần mới không tốt."
Lâm Thịnh nhìn cái là biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo. Tuy rằng không biết cô nhóc này đang che giấu điều gì, nhưng nếu cô không muốn nói thì thôi vậy, cậu cũng không muốn gặng hỏi.
Rời khỏi trường học, Lâm Thịnh vẫn như mọi ngày, đi về nhà trước, thay quần áo rồi mới đến câu lạc bộ xem thử.
Nhưng mà khi cậu về đến nhà, trong nhà không có ai.
Còn chưa tới giờ ba mẹ tan làm, không ở nhà cũng rất bình thường, nhưng còn Vương Nguyệt thì luôn ở nhà, thế mà bây giờ cũng không thấy đâu.
Lâm Thịnh cảm thấy hơi kỳ kỳ, bèn nhanh chóng thay quần áo, đeo hộp kiếm trên lưng chạy xuống lầu.
Cậu rảo bước đi một vòng quanh dưới lầu, thậm chí còn hỏi ông chủ bán tạp hóa ở bên cạnh, nhưng không hề có chuyện khác thường nào cả.
Vương Nguyệt giống như bốc hơi, cũng không viết giấy để lại, quần áo thay ra giặt của cô vẫn còn trong phòng.
Biết có chuyện không ổn, Lâm Thịnh vội vàng bắt xe chạy tới câu lạc bộ.
Dựa vào năng lực của một mình cậu thì hoàn toàn không thể tìm được Vương Nguyệt ở thành phố Hoài Sa to lớn này, cho nên bây giờ cậu phải nhờ vào mối quan hệ của bạn bè.
Ở câu lạc bộ lâu như thế, giữa cậu và Russell, Hạ Nhân đã không còn đơn giản là quan hệ thầy trò nữa, mà ngày càng giống bạn bè đồng trang lứa hơn.
…
Tại câu lạc bộ Thiết Quyền .
"Tìm người? Biết tên công ty vay mượn đó không?" Hạ Nhân vội vàng hỏi.
"Tên là Công ty Tài chính Đỗ Phong." Lâm Thịnh nói, lúc trước cậu đã từng nghe Vương Nguyệt nhắc đến.
Hạ Nhân dùng bút viết tên lên giấy.
Bởi vì từng tiếp xúc trong giới làm ăn buôn bán nên nhà cô quen biết rất rộng rãi, trải rộng khắp thành phố Hoài Sa này. Thế cho nên, nếu muốn tìm người thì phải nhờ cô.
"Để em gọi điện thoại hỏi xem, cả Hoài Sa này chỉ có hơn mười công ty vay mượn như thế. Công ty bình thường em đều quen, dựa vào mặt mũi ba em, đối phương ít nhiều gì cũng nể mặt."
"Vậy làm phiền em, Tiểu Nhân." Lâm Thịnh gật đầu nói.
"Chuyện nhỏ thôi mà." Hạ Nhân cười cười: "Thầy Lâm đừng khách sáo. Đều là người của câu lạc bộ, chút chuyện ấy em vẫn giúp được."
"Thật ra thầy Lâm có thể đi tìm Madiel, nhà cậu ta cũng mở công ty tài chính mà." Russell ở bên cạnh đang thoa thuốc lên cánh tay sưng phù của mình.
Sáng nay cậu ấy đã so tài với Saru, kết quả là thua đậm, bây giờ tay vẫn còn sưng.
"Không sao, tôi muốn tự mình giải quyết. Nhưng chỉ dựa vào tôi thì không tìm thấy địa bàn của đối phương." Lâm Thịnh mỉm cười, nói.
"Vậy thầy phải thất vọng rồi, Tiểu Nhân có rất nhiều bạn tốt, quan hệ trong nhà cũng rắc rối phức tạp, ngoại trừ mấy ông lớn như bang Bạch Bài, còn mấy công ty nhỏ thì không có mấy nhà không dám nể mặt cô ấy đâu."
Russell thừa dịp Hạ Nhân gọi điện thoại, nhỏ giọng giải thích.
Lâm Thịnh nhíu mày, không nói gì.