Gió biển ngày một lạnh hơn, đám đông hành khách mới nãy còn tụ tập nói chuyện huyên náo giờ cũng đã dần tản đi. Tất cả lại trở về cảnh an bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đây chính là chiến tranh." Lâm Thịnh thở dài một hơi, trong lòng ngột ngạt vô cùng.
Cậu rất mạnh, cả Cardura cũng thế, nhưng như vậy thì đã sao? Tịch Lâm bị xâm lược là hệ quả của một quá trình lâu dài. Bản thân Tịch Lâm cũng đã mục nát từ tận gốc rễ, cho dù không bị quân đội nước ngoài đánh chiếm thì sớm muộn cũng hoàn toàn lụi bại, khởi nghĩa liên miên. Cả nước mấy trăm triệu người rồi cũng rơi vào cảnh lầm than.
Một vết mục trên cây đại thụ không khiến nó sụp đổ hoàn toàn, nhưng sẽ trở thành mầm mống cho sự thối rữa, sau đó sẽ không thể tiếp tục sản sinh ra những chồi non nữa.
Trên đường trở về phòng, cậu lại gặp cô gái với cái váy đuôi cá tím đen kia, cô hẳn là cũng trông thấy chuyện vừa xảy ra khi nãy. Lúc này, sắc mặt cô đã trở nên ngơ ngẩn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com