Tiểu Thiệu Huy hết cách với bà mẹ kiêu ngạo của mình: "Vậy con gọi ba qua dỗ mẹ nhé."
Dứt lời, cậu bé xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
"Đứng lại!" Hạ Lăng sắp tức chết vì hai cha con bọn họ rồi, người nào người nấy trốn cô hay là thế nào đây? Nói được dăm ba câu liền muốn đi! "Hai ba con đều không muốn nhìn mặt mẹ nữa phải không?!"
Tiểu Thiệu Huy vô thức gật đầu, liếc thấy sắc mặt của mẹ thì lại vội vàng lắc đầu.
U... u... u... cậu bé muốn nhìn thấy người mẹ thường ngày sắc mặt vui vẻ, ôn hòa, chơi đùa cùng cậu, chứ không muốn thấy bà mẹ trước mắt không biết tại sao lại nóng tính đến vậy đâu! Các chú bác sĩ và chị y tá đều nói mẹ đang có em bé rồi, tâm trạng có thể không được ổn định lắm, ngày thường chuyện gì cũng phải theo ý mẹ. Nhưng mà, ba con cậu cũng đã thuận theo ý mẹ rồi, gọi đến là đến bảo đi là đi, tại sao vẫn cảm thấy nỗi bực tức của mẹ càng lúc càng lớn hơn vậy?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com