Lê Lôi ôm cô vào lòng lần nữa. Lần này, anh cẩn thận đè móng vuốt của cô lại, không cho cô lộn xộn.
Anh hôn lên tai cô rồi cười dịu dàng hỏi: "Đang xem áo cưới à?"
Cô đáp ừ bàn chân trần quắp lấy một quyển trên tấm thảm nhung lông dài lên lật cho anh xem: "Đây đều là những mẫu mới nhất của những cửa hàng đặt may theo yêu cầu. Em thích chiếc đính trân châu này, có vẻ Nhị Mao khá thích chiếc phủ kín lá sen và viền ren này. Anh thích cái nào?
Anh lại cười: "Em còn xem xét đến ý kiến của Nhị Mao cơ à?"
"Đương nhiên, nó là người nhà của chúng ta mà." Cô vừa nói vừa gãi sau cổ của Nhị Mao bằng bàn chân nhỏ bé.
Nhị Mao đang ngủ mơ vẫy nhẹ lỗ tai, lười biếng trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Lệ Lôi ngồi xem từng trang do cô lật và thấy đều rất đẹp. Mỗi một chiếc váy cưới đều do nhà thiết kế nổi tiếng tự tay thiết kế, không biết đã đổ vào bao nhiêu tâm huyết, hiệu quả khiến người ta kinh ngạc. Điều quan trọng nhất là: "Em mặc gì cũng đều đẹp."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com