Lệ Lôi hơi nhíu mày: "Tôi không thể nhận."
Tiếng nói của Tô Đường vẫn nho nhã lịch sự như trước đây, giọng nói bớt mấy phần cao quý, lạnh nhạt như khi nói chuyện với người ngoài, có thêm sự mềm mại nhu mì: "Em biết, có cô Lăng ở đây, việc em tặng quần áo sẽ không hay lắm. Nhưng Tiểu Duệ cứ ồn ào muốn mặc đôi áo cha con… Lần trước thằng bé trông thấy anh và Thiệu Huy mặc quần áo đôi cha con nên rất hâm mộ. Lệ Lôi, anh sắp lập gia đình với người phụ nữ khác rồi, lại thương Thiệu Huy như vậy, thật ra trong lòng Tiểu Duệ rất khó chịu. Cho dù thằng bé không phải con ruột anh, nhưng anh có thể… đối tốt với thằng bé một chút, được không?"
Âm cuối chứa đựng cả chút yếu ớt và sự cầu xin.
Trước giờ Hạ Lăng rất mẫn cảm với âm thanh, cũng rất mẫn cảm với tình địch, chỉ nhìn một cái đã có thể hiểu rõ ràng ý đồ của Tô Đường. Cô không đợi Lệ Lôi đáp lời mà đi vào trong tấm bình phong, cười lạnh: "Cô Tô."
Tô Đường thầm giật mình, sao Hạ Lăng lại đến vào lúc này?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com