Hạ Lăng nói: "Chiếc váy ấy là tấm lòng của tôi."
Mặc dù chiếc váy công chúa màu hồng phấn ấy vừa rẻ vừa có chất lượng kém nhưng nó là di vật duy nhất mà chủ nhân của cơ thể này tặng cho em gái. Cho dù Hạ Lăng có tặng nhiều đồ xa xỉ hơn nữa thì cũng không thể sánh được với tấm lòng của chiếc váy này.
Cô nhìn Diệp Tinh Phỉ: "Em nhận chiếc váy kia nhé."
Diệp Tinh Phỉ gật đầu, trong trí nhớ của cô ta, chiếc váy ấy không hề thấp kém như lời mẹ nói. Cô ta nói với Hạ Lăng: "Chị, chờ chị rảnh hãy mang chiếc váy ấy đến cho em xem nhé."
Hạ Lăng cũng gật đầu.
Dì Lưu ở bên cạnh gắt gỏng, ngón tay gí lên trán con gái mình: "Kém cỏi!" Bà ta trừng mắt nhìn Hạ Lăng: "Diệp Tinh Lăng, bây giờ con đã là ngôi sao lớn rồi, con ở biệt thự xa hoa như vậy, đi xe tốt như vậy, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn chúng ta ăn uống kham khổ hay sao? Con thật là keo kiệt!"
"Vậy dì muốn như thế nào?" Hạ Lăng hỏi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com